Hắn nghiêng tai lắng nghe, suýt nữa cười ra tiếng. Cô gái áo trắng xuất trần đó đang dạy bảo người đàn ông cao lớn đó nên theo đuổi con gái như thế nào, nên đi bắt chuyện như thế nào?
Hơn nữa hắn càng nghe càng thấy quen thuộc, cuối cùng cuối cùng nhớ ra cái gì, lộ ra vẻ cổ quái nhìn chăm chú về hướng bên kia.
Cô gái này đeo mặt nạ phim hoạt hình, có chút khác loại, tinh thần thanh xuân phấn chấn. Cô ta mặc áo trắng quần trắng, mái tóc chỉnh tề, từng sợi tóc rũ xuống cổ, đôi mắt đẹp rất có thần, rất linh động. Lúc này khóe miệng cô ta hơi vểnh, môi đỏ răng trắng, cho người ta cảm giác cực kỳ ngọt ngào.
Nhưng cô ta nhanh chóng tức giận mở to hai mắt, phồng má trừng mắt nhìn anh trai của cô ta, cảm thấy người anh trai này là một cái chày gỗ, đầu óc chậm chạp, không biết cách theo đuổi con gái.
Sở Phong vụng trộm vui mừng, dẫn theo em gái đến ra mắt, làm tổng tham mưu, hai anh em này thật là thú vị.
Hắn biết mình gặp gỡ người nào, Tiểu Bạch Hổ Lư Thi Vận!
Lúc trước, khi ở núi Thái Hành thì cô gái có chí hướng mạnh mẽ này đã từng lầm xông vào nhà họ Sở, kết quả bị Hoàng Ngưu đánh lén ở sau lưng, dùng một móng đánh cho bất tỉnh ném lên trên giường của hắn.
Lúc ấy, hắn cũng không biết trên giường có người mà nằm xuống, kết quả là đụng trúng thân thể mềm mại đó, đắc tội vị mỹ thiếu nữ này, cuối cùng phải mời cô ta ăn bữa khuya để bồi tội.
Tuy nhiên thịt dê nướng đó đã quá hạn!
Lúc đưa tiễn cô ta, Sở Phong cũng tốt bụng đưa cho cô ta một hộp thuốc.
Hiển nhiên sau đó cô gái áo trắng ngọt ngào này cũng bị dày vò đến sắp hỏng mất, khi nhìn thấy Sở Phong ở Bạch Xà Lĩnh trên núi Thái Hành, tính cách tốt như cô ta mà cũng suýt chút nữa là đi nện hắn!
Đồng thời, Sở Phong cũng biết thân phận của người đang ông cao lớn đeo mặt nạ bạch hổ đó, chắc chắn là —— Bạch Hổ!
Bởi vì hắn sớm biết được Bạch Hổ đang làm việc cho Ngọc Hư Cung, nhưng vẫn luôn chưa từng nhìn thấy, mà Lư Thi Vận thì là em gái của Bạch Hổ.
"Anh, em đang bày mưu tính kế cho anh đó, anh có nghe hay không vậy?” Lư Thi Vận tức giận, cô ta phát hiện người anh trai này của mình vẫn luôn không tập trung.
"Được rồi, em nói những chuyện đó quá buồn nôn, tự anh đi. Đúng rồi, nếu như em coi trọng ai thì cũng nên tiếp xúc nhiều một chút, lát nữa quay lại giúp em giữ cửa ải.” Bạch Hổ đi.
Phải nói là chạy trối chết, chỉ đi xem mắt mà thôi mà còn phải dẫn theo em gái đi cùng, làm tham mưu cho hắn ta, cũng thực sự đủ mất mặt.
Bạch Hổ có chút hốt hoảng, cũng may không có người quen ở nơi này, nếu không thì sau này làm sao ngẩng đầu lên.
Nhưng mà khi hắn ta hơi nghiêng đầu thì vừa hay nhìn thấy Sở Phong đang nhìn hắn ta cười cười, hình như đã thấy được toàn bộ quá trình, trên mặt lập tức đỏ lên, nhịn không được rồi.
Hắn ta nhanh chân đi đến, khí tràng rất mạnh, cũng không nói chuyện. Chỉ trừng mắt nhìn Sở Phong, lấy đó cảnh cáo.
Sở Phong im lặng, hắn rất muốn nói, người anh em à, ta là người một nhà!
Bạch Hổ cảm thấy mình đã trấn trụ thằng nhóc này, bởi vì hắn cũng không dám lên tiếng, rất hài lòng, trực tiếp tự đi tìm mục tiêu ra mắt thích hợp.
"Bên này!" Lư Thi Vận thấy anh trai đi khỏi, mỉm cười ngoắc ngoắc Sở Phong, dáng cười ngọt ngào xán lạn, thanh xuân mà tịnh lệ.
Sở Phong chột dạ, chẳng lẽ bị nhận ra? Thật sự là gặp quỷ, mới vừa rồi hắn còn đang cười nhạo Bạch Hổ, kết quả bây giờ chính mình lại bị người quen phát hiện, cũng quá xui xẻo.
Hắn ôm tâm lý may mắn, cho rằng đeo mặt nạ có thể lừa dối qua ải.
Kết quả, hắn còn không có đi tới gần thì phát hiện Lư Thi Vận đã cười đến hai mắt híp lại thành hình trăng khuyết, khóe môi đỏ tươi vểnh lên, vui vẻ ghê gớm.
Sở Phong biết, Lư Thi Vận đã sớm nhận ra hắn, hơn nữa còn tự nhận là nắm được bím tóc của hắn!
Hắn rất bình tĩnh, nghiêm măt đi qua, mở miệng nói: "Thật không ngờ được cô lại chạy đến nơi này ra mắt, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ rất thú vị!"
Lư Thi Vận trừng lớn đôi mắt đẹp, cảm thấy thằng này quá không biết xấu hỗ. Rõ ràng là chính hắn đến ra mắt có được hay không, hơn nữa với thính lực của hắn thì chắc chắn đã nghe được là mình đi theo anh trai tới, đây là điển hình của câu “ác nhân tiên cáo trạng” đây mà.
"Sở Ma Vương anh đừng có uy hiếp tôi, anh biết không phải là tôi đến ra mắt, hơn nữa coi như anh giội nước bẩn lên người tôi thì như thế nào? Ai quan biết tôi? Anh có tin hay không, bây giờ chỉ cần tôi hô to một tiếng Sở Ma Vương ở đây, các vị mỹ nhân nhanh chóng đến vây xem!"
Lư Thi Vận nở nụ cười vui vẻ, uy hiếp ngược lại.
"Nhỏ giọng một chút, tôi chỉ đùa với cô, bạn cũ trùng phùng. Đây là đang biểu lộ thân cận mới trêu ghẹo, cô đúng là không hiểu hài hước."
"Thôi đi, là chính bản thân anh chột dạ, ác nhân cáo trạng trước mà thôi!" Lư Thi Vận liếc hắn một cái.
"Đừng trách móc, chúng ta là bạn cũ, đã lâu không gặp mặt, nên ôn chuyện một chút." Sở Phong vừa cười vừa nói.
Lư Thi Vận nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt bất thiện. Nghĩ đến trải nghiệm lúc trước, chính là tính tình tốt như cô ta mà bây giờ cũng muốn đánh cho hắn một trận.
"Nghe nói anh đồ long, có đem sừng rồng về hay không?” Tiểu Bạch Hổ đang doạ dẫm bắt chẹt, cái này khiến Sở Phong không nói gì.
Sau đó, hắn nghĩ tới lúc ở núi Thái Hành, Lư Thi Vận từng đã cứu hắn một lần, lôi kéo hắn bay lên né qua một đòn kinh thế của bạch xà, lập tức cam nguyện bị dọa dẫm một lần.
Hắn tươi cười, gỡ một chuỗi hạt châu trên tay xuống, thần thần bí bí xích lại gần, nhỏ giọng nói: "Sừng rồng rèn luyện thành xâu chuỗi, đám phu nhân của Thiên Thần Sinh Vật, Bồ Đề Cơ Nhân muốn dùng mấy tòa nhà để đổi cũng đều là một chuỗi cũng khó cầu, cho cô, có thể dưỡng nhan mỹ dung, thanh xuân mãi mãi, hiệu quả cực tốt."
Nơi xa, Bạch Hổ quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy một màn này, gương mặt lập tức đen nhánh.
Hắn ta vừa mới uy hiếp tên kia, quay đầu lại thì chạy tới chỗ em gái của hắn ta. Không chỉ có mặt dày mày dạn áp sát tới thì thầm, còn lấy ra một chuỗi hạt châu nát muốn đeo lên cho em gái của hắn ta, thật sự là có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục!
Chắc chắn là thằng nhóc đó đang trả thù cho nên mới chạy tới thông đồng em gái của hắn ta.
Mặt Bạch Hổ đen lên, đi nhanh tới.
Lư Thi Vận rất vui vẻ, trực tiếp đoạt lấy xâu chuỗi làm bằng sừng rồng đeo lên cổ tay trắng nõn óng ánh của mình, tương đương cao hứng, thứ này muốn mua cũng mua không được, bây giờ trên đời này chỉ có hai con rồng, đều bị giết sạch.
Doạ dẫm bắt chẹt thành công, Tiểu Bạch Hổ tiếu dung xán lạn, nhưng là lúc ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy anh trai mình đang vận khí.
"Anh!" Cô ta khẽ gọi một tiếng.
"Hổ ca!" Sở Phong cũng đi theo kêu một tiếng, biểu thị lễ phép.
Kết quả, Bạch Hổ trừng to mắt, cảm thấy tiểu tử này thật là đáng sợ, mới quen biết với em gái của hắn ta có bao lâu mà đã moi được thân phận của hắn ta?