Đây tuyệt đối là một tên háo sắc, hơn nữa còn là cao thủ trong cao thủ, nhất định phải một bàn tay đánh bay, nếu không em gái của hắn ta sẽ nguy hiểm!
"Ta cảnh cáo mi, dám có ý đồ với em gái ta thì ta sẽ tháo mi thành tám khối!" Bạch Hổ uy hiếp nói.
Sở Phong nghe xong thì hiểu được chuyện gì xảy ra, nở nụ cười, cũng không phản bác cái gì, an tĩnh ngồi nghe hắn ta cảnh cáo, đe doạ.
Lư Thi Vận thì xấu hổ, kêu lên: "Anh, anh tranh thủ thời gian đi ra mắt cho em, mọi chuyện cũng không có giống như anh tưởng.”
"Cái gì không giống như anh tưởng, thằng này vừa nhìn cũng biết không phải là đồ tốt, lúc nhìn em con mắt đều đang phát sáng, anh đã sớm chú ý tới, đừng cản anh, anh phải kéo hắn tới một chỗ yên tĩnh để bạn luận lý tưởng cuộc sống.” Bạch Hổ nói.
Lư Thi Vận im lặng, nếu thật là lôi Sở Ma Vương đi thì còn không biết là ai tìm ai bàn luận lý tưởng cuộc sống đâu.
Cô ta cũng không muốn để cho Sở Phong chế giễu, trực tiếp nện anh trai của mình, cũng uy hiếp nói: "Nhanh đi ra mắt, sau đó em sẽ cho anh biết là chuyện gì xảy ra, nếu không em sẽ hô to lên Bạch Hổ đang ở chỗ này!”
Bạch Hổ lệ rơi đầy mặt, bị cô em gái dùng nắm tay nhỏ đập cho một trận, cảm thấy thằng nhóc đó rất đáng hận, thủ đoạn cao minh dọa người, quá không phải thứ gì tốt.
"Hình như bên kia xảy ra chuyện gì rất thú vị, đi qua nhìn xem." Cháu trai của Hắc Hùng Vương, Hùng Khôn cao lớn vạm vỡ, thể trạng cường tráng, hắn ta cũng ở chỗ này.
"Thiếu nữ áo trắng quần trắng đó quá xuất chúng, nhưng hình như là vì một người đang ông mà đuổi một nam sĩ khác đi, chúng ta đi nhìn một chút." Hồ Sinh cũng mang theo ý cười, con mắt hẹp dài, một đầu tóc dài màu vàng kim nhạt rối tung ở trước ngực và phía sau, nhìn rất là tiêu sái.
Bọn hắn vẫn luôn ở lại Thuận Thiên không đi, tương đối hài lòng với cuộc sống nhiều sắc thái ở nơi này, phàm là có sự vật mới lạ tất nhiên sẽ đi tiếp xúc.
Chính là bởi vì nghe được hội ra mắt lần này rất đặc biệt, hơn nữa đều là cao chất lượng kim cương Vương lão ngũ và mỹ nữ, cho nên cũng tới tham gia náo nhiệt.
"Mỹ nữ, làm quen một chút, ta gọi Hùng Khôn." Hùng Khôn tự báo tính danh, sau đó lấy lòng Lư Thi Vận, ca ngợi, nói cô ta có dung mạo xinh đẹp.
Đại gia ngươi! Sở Phong nghiêng người, lấy tay vỗ trán, không nhìn bọn hắn.
Thế mà đụng phải mấy con hàng này, mấy cái miệng rộng này nếu là đi rêu rao khắp thế giới là nhìn thấy Sở Ma Vương đến ra mắt, đến lúc đó hắn mặt đều sẽ mất sạch.
Nếu như là ở chỗ khác, hắn tuyệt đối sẽ một cước một cước đá bay bọn họ.
Nhưng ở chỗ này, Sở Phong quả thực là không có cách nào phát tác, không muốn đối diện với bọn hắn, cũng may mắn còn đeo mặt nạ, đồng thời hắn sớm đã thu liễm tất cả khí cơ.
Hồ Sinh miệng càng ngọt, dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, ở bên cạnh chào hỏi với Lư Thi Vận, có chút khôi hài, đầy mặt tiếu dung.
Trò chuyện với nhau trong chốc lát, Hùng Khôn cũng đã bắt đầu trực tiếp khoác lác, nói: "Chúng ta đều là dị nhân, có thể ngươi chưa từng nghe nói qua chúng ta, nhưng chúng ta có một người anh em tốt là Sở Phong, chắc hẳn người đã nghe qua tên hắn chứ? Đó là anh em của ta!”
Trong một góc hẻo lánh kế bên, Sở Phong im lặng, vẫn giả chết như cũ.
"A , bên kia có người đang nhắc tới Sở Phong, nói là anh em của bọn hắn." Hạ Thiên Ngữ vừa vặn đi tới, nghe được bọn hắn nói chuyện, lập tức có chút kinh ngạc nói: "Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, lại đụng phải Sở Ma Vương? Đánh chết ta cũng không tin là sẽ trùng hợp như vậy, đi, đi qua nhìn xem ai đang khoác lác!" Cô ta lôi kéo Khương Lạc Thần, nhanh chóng đi tới.
Lư Thi Vận mặc một bộ quần áo trắng noãn, sạch sẽ lưu loát. Tướng mạo của cô ta vốn đã rất ngọt ngào, bây giờ nghe Hùng Khôn dõng dạc như vậy, con mắt thanh tịnh lập tức mở thật to, sau đó lại cười thành hình trăng khuyết, khóe môi hồng hơi vểnh lên, nở nụ cười hoạt bát.
Hùng Khôn trợn cả mắt lên, bản thân hắn ta cao lớn thô kệch nhưng lại thích loại thiếu nữ thanh xuân, hoạt bát linh động như thế này, không thích cường giả bên trong dị loại.
"Hôm nào tôi dẫn ngươi đi gặp Sở Ma Vương, đến lúc đó ngươi sẽ tin tưởng, mặc dù ở bên ngoài hắn có danh khí rất lớn, nhưng ở trước mặt tôi cũng chỉ là tiểu đệ!"
Hùng Khôn phét lác quá mức rồi, có chút không khiêm tốn. Chủ yếu là cảm thấy cô gái mặc áo trắng này quá đẹp mắt, một cái nhíu mày một nụ cười đều động lòng người như vậy, phù hợp tâm ý, để hắn ta mất hồn mất vía, khẩu khí càng lúc càng lớn.
Đám người Hồ Sinh chột dạ, lỡ như truyền đến tay của Sở Ma Vương thì sao bây giờ? Cũng may là ma vương kia sẽ không tới những trường hợp như thế này.
"Khoác lác!"
Hạ Thiên Ngữ lôi kéo Khương Lạc Thần đi tới, đứng cách đó không xa, bĩu môi, cô ta cũng hiểu rõ Sở Phong không ít, bởi vì giữa hai người xảy ra quá nhiều chuyện.
Hùng Khôn nghe xong liền không nói, quay đầu quan sát, vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì người tới là một thiếu nữ nhìn rất thanh thuần.
"Em gái, tôi cũng không có gạt cô, không tin hôm nào cô đi với tôi đi gặp Sở Ma Vương." Hùng Khôn nói, đồng thời hắn ta cảm thấy cô gái này khá quen thuộc.
Trên thực tế, trước kia bọn họ từng gặp một lần.
Đương nhiên lần đó hắn ta quá xui xẻo, cùng một đám dị loại đồng thời bị Sở Phong trấn áp, như là trùng dập đầu, xụi lơ trên mặt đất.
Bởi vì bị áp chế, hắn ta rất khó ngẩng đầu nhìn cẩn thận, cho nên chỉ nhìn liếc qua Hạ Thiên Ngữ một chút, bây giờ cũng không có nhận ra.
Nhất là hôm nay Hạ Thiên Ngữ đeo kính sát tròng màu lam, tròng mắt cũng lớn hơn bình thường, đồng thời phát ra ánh sáng màu lam như bảo thạch, rất là yêu dị, sao Hùng Khôn có thể nhận ra cô ta.
Lúc này Hạ Thiên Ngữ đơn thuần, căn bản cũng không có đặt suy nghĩ tới đám dị loại, cũng không có hoài nghi, loại trường hợp ra mắt như vậy có khả năng sẽ có dị loại tới tham gia.
"Được, hôm nào rãnh sẽ theo anh đi." Hạ Thiên Ngữ cười đến mức vô cùng xán lạn, cô ta cảm thấy nếu hôm nào cô ta gọi Sở Ma Vương ra, để hắn đi hẹn hò với mấy người, chắc là sẽ rất thú vị.
"Tốt, cứ quyết định như vậy đi!" Hùng Khôn cười ha ha, nhanh chân đi tới, muốn trao đổi số điện thoại với Hạ Thiên Ngữ, giữ lại sau này sẽ liên hệ.
Bên cạnh, Khương Lạc Thần lông tóc dựng đứng, bạn gái tốt của cô ta không có nhận ra Hùng Khôn, nhưng cô ta cũng không như vậy, vừa nhìn liền phát hiện mánh khóe, cấp tốc nhận ra đây là mấy cái dị loại đeo mặt nạ.
Cô ta không chỉ có dung nhan khuynh thành, tâm tư cũng mười phần kín đáo, rất thông minh, được xưng tụng là đã gặp qua là không quên được, lúc này Khương nữ thần đau cả đầu, cực kỳ chột dạ.
Cô ta quay đầu đi, đồng thời thay đổi thế đứng, đơn giản giống như là một con đà điểu, đều sắp đem đầu của mình chôn xuống đất, khiến cho mình cũng không còn vẻ ưu nhã, cố ý làm xấu.
Về phần đối mặt, tự nhiên cũng không thể tiếp tục nhìn về phía Hùng Khôn.
"Thật sự là quá xui xẻo!" Khương Lạc Thần nhủ thầm trong lòng, nếu như bọn dị loại này nhận ra cô ta, sau đó đi nói lung tung, tình huống đó thật không dám nghĩ tới.
Khương Lạc Thần đang tìm dì nhỏ của cô ta, phát hiện đã bà ấy đã sớm không còn hình bóng.