Sau đó, cô ta nhận ra một người quen, cảm thấy càng thêm bất hạnh, cô ta quen biết với Lư Thi Vận, hai người cũng không phải là lần đầu gặp nhau. Lúc đại chiến với Bạch Xà ở núi Thái Hành còn từng trò chuyện với nhau.
"Chúng ta đi thôi!" Cô ta nhỏ giọng thì thầm với Hạ Thiên Ngữ, càng thêm cảm thấy chỗ này không thể ở lâu.
Cũng may, chỗ cô ta đứng còn có một khoảng cách với đám dị loại và Lư Thi Vận trước mắt, chỉ có một mình Hùng Khôn lại gần, có thể những người khác còn chưa phát hiện cô ta.
Rất nhanh, Hồ Sinh cũng đi tới, một đầu tóc dài màu vàng kim nhạt, con mắt dài nhỏ lập lòe, ưu nhã làm một cái lễ phương Tây với Hạ Thiên Ngữ, xu nịnh nói: "Tiểu thư, đêm nay cô thật xinh đẹp, vầng minh nguyệt trên trời kia cũng không sánh bằng.”
"Thật sao?" Hạ Thiên Ngữ lập tức vui vẻ.
"Khá quen." Hồ Sinh đến phụ cận, nao nao, ngày đó hắn ta cũng bị áp chế tê liệt trên mặt đất, không ngẩng đầu lên được, cho nên vẫn không thể phát hiện ra đây là cô gái mình đã từng gặp mặt.
Khương Lạc Thần rất khẩn trương muốn rời khỏi, bởi vì cô ta biết Hồ Sinh thông minh hơn Hùng Khôn nhiều, chắc chắn sẽ nhận ra cô ta.
Bây giờ cô ta mới hối hận mình đã tới chỗ này, sao chỉ tùy tiện đi một vòng cũng có thể gặp được người quen chứ? Này cũng quá xui xẻo, cô ta cũng không muốn lên trang nhất của tin tức ngày mai.
"Hai vị tiểu thư xinh đẹp, mời tới bên này. Có vài người bạn có thể giới thiệu cho hai người làm quen.” Hồ Sinh phong độ nhẹ nhàng, mời Hạ Thiên Ngữ và Khương Lạc Thần đi qua.
"Được!" Hạ Thiên Ngữ vui sướng đáp ứng, bởi vì cô ta còn muốn đi qua đó nghe bọn họ khoác lác, cô ta cảm thấy bọn lừa đảo này rất thú vị.
"Không được, chúng ta đi thôi." Khương Lạc Thần bóp Hạ Thiên Ngữ.
"Đừng làm rộn!" Hạ Thiên Ngữ cười đẩy tay của cô ta ra, cũng lôi kéo cô ta đi thẳng về phía trước.
Khương Lạc Thần ngẩn người, ai làm rộn? ! Đây cũng không phải là nói đùa, nếu bại lộ sẽ rất thê thảm đó, cô ta quyết định sử dụng lực lượng của dị nhân để lôi Hạ Thiên Ngữ đi.
Nhưng mà, một đôi mắt sáng để mắt tới cô ta. Lư Thi Vận nhìn lại, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó khóe miệng nở nụ cười xán lạn, cười hì hì, bước nhanh mà đến ôm lấy một cánh tay của cô ta, cực kỳ nhiệt tình "mời" cô ta.
Khương Lạc Thần bóp vòng eo thon của Lư Thi Vận, nói: "Buông tay, lát nữa tôi đưa cho cô một hạt châu làm bằng xương rồng.”
"Cô đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu!" Lư Thi Vận cười nói.
"Hai viên, không thể nhiều hơn nữa, tôi cũng phải trả giá rất lớn mới lấy được mấy hạt từ phía Côn Luân thôi.” Khương Lạc Thần nhỏ giọng nói, đồng thời lại bóp vòng eo của Lư Thi Vận một cái.
Đôi mắt to của Lư Thi Vận nhìn về phía cô ta, không chút khách khí, cũng bóp lại Khương Lạc Thần một cái. Liếc xéo cô ta một cái, sau đó cũng nhỏ giọng nói: "Trừ phi là cả một vòng chuỗi xương rồng.”
"Không có!" Khương Lạc Thần cự tuyệt.
"Tôi mặc kệ!" Lư Thi Vận doạ dẫm bắt chẹt.
Khương Lạc Thần phản kích, nói: "Tiểu Bạch Hổ đừng nghĩ là tôi không thu thập được cô, cô lại quấy rối thì tôi sẽ đi mời một đám phóng viên tới, nói cho bọn họ biết là cô thích phụ nữ. Cô cũng biết, tôi nắm giữ tài nguyên truyền thông rất khổng lồ."
"Gả cô gái mắt to đơn thuần bên cạnh cô cho anh trai của tôi! " Lư Thi Vận cò kè mặc cả.
"Không được, hôn nhân yêu đương tự do! Cô lại quấy rối thì ngày mai người toàn thành đều biết ngươi luyến huynh luyến phụ luyến cô gái!"
"Cô đang nói linh tinh!"
"Đúng, chính là tôi nói lung tung!"
Đây là chuyện gì? Sở Phong tiếp tục giả bộ chết, hai cái cô nương ám chiến ở nơi đó, doạ dẫm bắt chẹt lẫn nhau. Dùng dao động tinh thần để giao lưu, nhưng hắn là cường giả vương cấp, hoàn toàn có thể nghe rõ.
"Vị tiểu thư này, tôi thấy cô có chút quen mắt." Đúng lúc này, Hồ Sinh sinh hoài nghi nhìn về phía Khương Lạc Thần, dù cho cô ta cũng không có quay đầu lại nhìn hắn ta nhưng vẫn bị phát hiện.
Bởi vì, nam hồ ly này vẫn rất thông minh, hắn ta cảm giác được dị thường.
"Ài, cậu đừng nói, thật đúng là có chút quen mắt. Rất giống người phụ nữ của tiểu đệ của tôi!” Hùng Khôn tùy tiện, trực tiếp nói như vậy.
"Tiểu đệ của anh là ai?" Lư Thi Vận cười rất ngọt, khiến cho Hùng Khôn say điên đảo, há mồm liền nói: "Là Sở Phong đó!"
Trong mắt Khương Lạc Thần lập tức phát ra chùm sáng lập lòe, như là lưỡi kiếm sắc bén, trừng mắt nhìn Lư Thi Vận.
Hạ Thiên Ngữ cũng đúng lúc mở miệng, nói: "Không nên nói lung tung, sao người chị em tốt này của tôi có thể có quan hệ gì với ông chú xui xẻo Sở Ma Vương đó chứ!"
"Tôi chỉ nói là cô ta giống mà thôi, có tám phần giống với người phụ của tiểu đệ của tôi, cô gái đó gọi là Khương Lạc Thần, a, sao tôi càng nhìn lại càng thấy giống, đều giống đến chín phần.”
Thần kinh Hùng Khôn quá thô to, đến bây giờ còn chưa có kịp phản ứng, còn đang kinh ngạc nói: "Thật giống!"
Có thể đây là thiên tính của chủng tộc, họ gấu đen đúng là thô lỗ như thế. Đồng thời chủ yếu cũng là bởi vì hắn ta không nghĩ tới đường đường là nữ thần quốc dân Khương Lạc Thần sẽ chạy đến hội ra mắt này.
Bên cạnh, Hồ Sinh lau mồ hôi lạnh, đến bây giờ hắn ta đã trăm phần trăm xác định cô gái này đúng là Khương Lạc Thần!
"Anh còn nói lung tung thì đừng trách chúng tôi không khách khí!" Hạ Thiên Ngữ uy hiếp.
"Ha ha, còn không cho người nói à nha? Tôi cho cô biết, bạn gái của tiểu đệ của tôi Khương Lạc Thần có danh tiếng lớn hơn các cô nhiều, đừng có không vui!" Hùng Khôn còn không biết chết sống tranh luận.
"Ha ha..." Lư Thi Vận cười không ngừng.
Cái trán trắng muốt của Khương Lạc Thần đã tràn đầy hắc tuyến, cô ta một khắc cũng không muốn ở lại nữa rồi, muốn đi ngay lập tức.
Nhưng mà, Lư Thi Vận vẫn luôn ôm cánh tay của cô ta không chịu buông ra, nhìn rất thân mật.
Cách đó không xa, Sở Phong ngồi tại chỗ, không dám xoay người lại nhìn bọn hắn. Cảm giác thật sự là gặp quỷ, gặp gỡ một con hắc hùng tinh ngu ngốc, lại đụng tới Khương Lạc Thần và Tiểu Bạch Hổ, cái này. . . Quá loạn!
"Không nên nói lung tung!" Hồ Sinh ngăn cản Hùng Khôn, hắn ta bị hù không nhẹ. Bởi vì, hắn ta sợ Khương Lạc Thần sẽ đi tìm Sở Phong để cáo trạng.
Bởi vì, trong ấn tượng của hắn ta, nữ thần quốc dân này đúng là có quan hệ mập mờ với Sở Phong.
"Vì cái gì?" Hùng Khôn không hiểu.
"Khương nữ thần và Sở Phong không có quan hệ gì, mặc dù có, bọn họ cũng chỉ là... bạn bè!" Hồ Sinh vừa lau mồ hôi lạnh vừa lựa lời nói, không muốn đắc tội Khương Lạc Thần.
Hùng Khôn tranh luận: "Không đúng, lão Hồ, là chính ngươi suy đoán nói Khương Lạc Thần và Sở Ma Vương không minh bạch, chắc chắn là quan hệ tình nhân!"
Giờ khắc này, con mắt của Khương Lạc Thần đều sắp phun lửa, đây là ở trước mặt cô ta mà còn dám nói như vậy thì sau lưng cô ta không biết đám người này còn nói cái gì nữa.
Hồ Sinh tái mặt, kéo Hùng Khôn lại nói: "Mau ngậm miệng!"
"Vì cái gì? !" Hùng Khôn không phục.
"Đó chính là Khương Lạc Thần!" Hồ Sinh nhỏ giọng nói.
"A? !" Hùng Khôn mắt trợn tròn.
Lúc này, Khương Lạc Thần đằng đằng sát khí nói: "Tôi cảnh cáo các cậu, hôm nay ai cũng không được truyền chuyện ở chỗ này ra ngoài, đồng thời, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không có quan hệ gì với Sở Phong, các cậu còn dám nói sau lưng tôi thì đừng trách tôi không khách khí!"
Hồ Sinh vội vàng gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Bản lĩnh mượn gió bẻ măng của Hùng Khôn cũng không tệ, trực tiếp đổi giọng, nghĩa chính ngôn từ, nói: "Không sai, Khương nữ thần cao cao tại thượng, tên tiểu tử Sở Phong đó cũng không xứng với cô, hắn với cô không có quan hệ gì hết!”
Sở Phong vẫn giả chết ở chỗ xa, nhưng mà trong lòng đã điên cuồng đánh Hùng Khôn một trăm tám mươi lượt!
Lư Thi Vận cười ngọt ngào, đôi mắt to liếc nhìn về phía Sở Phong trong góc.
Hùng Khôn cảm thấy mặt mũi không nhịn được, nói với Lư Thi Vận: "Vừa rồi đều là hiểu lầm, nhưng mà thằng nhóc Sở Phong đó đúng là tiểu đệ của tôi!" Đến bây giờ mà hắn ta vẫn còn mạnh miệng.
"Cô cảm thấy Hùng Khôn nói thế nào?" Lư Thi Vận hỏi Khương Lạc Thần.
Lúc này, Khương Lạc Thần nhạy cảm cảm giác được tình huống không thích hợp, nói: “Cô lại muốn như thế nào?!" Cô ta rất cảnh giác.
"Này, đừng giả bộ chết!" Lư Thi Vận khẽ bước, trực tiếp đi qua đập vai Sở Phong.
"Thằng này nhìn cũng có chút quen mắt." Hùng Khôn nói.
Hồ Sinh vừa khôi phục sắc mặt bình thường thì lại trực tiếp tái rồi, hắn ta thầm hét lên trong lòng: Ông ngoại ngươi, sao lại là hắn? Gặp vận đen tám đời!