Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 445 - Chương 461: Hắc Long Thái Tử Của Nam Hải (1)

Thánh Khư Chương 461: Hắc long thái tử của Nam Hải (1)

Răng rắc!

Lần này đĩa bay màu xám bạc không thể chạy thoát nữa, nó bị giam cầm ở giữa bầu trời, một rồng một hổ đã ngăn cản không gian, sau đó bay qua và cắt đứt đĩa bay màu bạc!

Ầm!

Cũng trong lúc đó, núi Long Hổ bắn ra ánh sáng hết sức rực rỡ.

Phốc!

Sở Phong thổ huyết, Hoàng Ngưu và Đại Hắc Ngưu càng nghiêm trọng hơn, dường như cả thần hồn cũng bị đàn áp, mi tâm trong tình trạng rạn nứt, bị thương rất nặng.

"Đi mau, phù triện* áp chế ngoại tộc đã thức tỉnh!" Hoàng Ngưu kêu lên, ánh mắt hắn ta nhìn một rồng một hổ kia nóng rực thcujw sự không nỡ những cũng không còn cách nào, nhanh chóng giục Sở Phong và Đại Hắc Ngưu tranh thủ thời gian thoát thân.

*phù triện: một loại con dấu bùa chú.

Trên thực tế, không cần hắn ta giục thì hai người kia cũng di chuyển chạy trốn xuống dưới chân núi, sức mạnh mà một rồng một hổ kia tỏa ra quá kinh người, cả ngọn núi đều đang tràn ngập năng lượng làm bọn họ bị chấn thương.

"Sao lại như vạy?" Trong khi đang lao nhanh thì, Sở Phong lấy tinh thần truyền âm, bắt đầu dò hỏi

"Dưới lòng đất chỗ này rất có thể được chôn một món binh khí, con rồng hổ kia là năng lượng nó thả ra ngoài!" Hoàng Ngưu nói.

Nó đã hiểu rõ, đây không phải là một trận pháp đơn giản mà chỗ này có binh khí rất khủng bố được che dấu ở trong ngọn núi và dòng sông này, vừa nãy khi núi Long hổ bị công kích thì nó tự động phát ra năng lượng chặt đứt đĩa bay.

Sở Phong kinh ngạc không thôi, một món binh khí mà lại tỏa ra đám mây hình nấm khủng bố như đạn hạt nhân, hơn nữa đám mây hình nấm kia lại còn hóa thành hình một con rồng và một con hổ tương ứng với tên của ngọn núi.

Ở phương xa, trong phòng khách xa hoa tráng lệ, vị cường giả ba mắt trẻ tuổi của hải tộc đùng một cái dứng lên, hắn ta nhìn màn hình điện tử trong tay một cách chăm chú đến mức muốn nứt cả mắt.

"Đĩa bay của tôi!" Hắn ta gào lên một tiếng, chiếc đĩa bay giá trị liên thành kia c thế bị hủy diệt rồi, bị chém đứt sau đó rơi xuống trên núi Long Hổ trên.

Phốc!

Những ngón tay màu xanh của hắn ta nắm chặt phát ra âm thanh răng rắc từ các khớp xương, một luồng khói xanh bốc lên màn hình điện tự trong tay bị nát vụn.

"Bất ngờ nha, bên dưới núi Long Hổ chôn dấu một vũ khí thần thoại!" Người đàn ông mặc đồ trắng nho nhã cảm thán, hết sức kích động.

Sở Phong bọn họ một đường lao nhanh xuống núi, tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh, trong không khí vẫn còn dư âm của vụ nổ lớn, bọn họ chạy nhanh đến cực hạn, tiếng nổ cứ tiếp tục vang lên, đem cả một cái câu đại thụ ven đường bị chấn đến nổ tung.

Vì ngay lập tức nhanh nhẹn đào tẩu, cả đám liều mạng, đem tốc độ phát huy đến cực điểm, cát bay đá chạy, rất nhiều tảng đá to bằng cái thớt bị va bay lên trên không trung, sau đó nổ tung.

Rốt cục bọn họ cũng trốn thoát xuống núi.

Dưới chân núi tất cả mọi người đều rất giật mình, ngước lên nhìn núi Long Hổ.

Cả ngọn núi đều đang phát sáng, trong vắt như lưu ly, xuất hiện ánh sáng óng ánh, bất kể là cây cỏ hay là núi đá đều trở nên xán lạn, khói mù bay đầy trời.

Một con rồng và một con hổ vô cùng khổng lồ, sau khi đám mây hình nấm tan ra thì hiểu lộ thêm rõ ràng, dây dưa với nhau trên đỉnh ngọn núi, không gian truyền đến từng trận rồng ngâm hổ gầm, kinh sợ đến tận sâu trong linh hồn mỗi người.

Phốc!

Sở Phong lần thứ hai ho ra máu, cuối cùng cũng coi như trốn thoát, vừa nãy quá nguy hiểm rồi, trên ngọn núi kia tràn ngập sức mạnh mạnh mẽ đến độ có thể đem bọn họ đều chấn động đến suýt nữa bạo thể mà chết.

Ở bên cạnh, mấy người khác lộ ra vẻ mặt lạ lùng, Sở Ma Vương đến cùng tổn thương nhiều đến mức nào, một thân sức chiến đấu kia cũng còn lại bao nhiêu? Không ít người đều đang đánh giá.

Dù sao, tổn thương của Sở Phong vẫn tính là không quá kinh khủng, trạng thái của Hoàng Ngưu và Đại Hắc Ngưu lại không phải quá tốt, nơi đó có áp chế với ngoại tộc, mi tâm của hai người bọn họ đang chảy máu, tinh thần vô cùng uể oải, sắc mặt tái nhợt.

Chỗ này quá quỷ dị, cả tòa núi Long Hổ đều dường như như là một toà phù triện to lớn, muốn tiêu diệt ngoại tộc.

"Sở tiểu huynh đệ, cậu không sao chứ?" Một ông lão của Liên Minh Thông Cổ đi tới, hỏi dò thương thế của hắn, sau đó lại nhìn về phía hai con trâu.

Những người khác cũng nhao nhao đi tới phía trước, tỉ mỉ mà quan sát.

"Đa tạ các vị, chút điểm tổn thương này cũng không tính là gì." Sở Phong nói.

"Như vậy sao được, để chúng tôi giúp cậu Sở kiểm tra một chút mới được."

"Còn có hai anh bạn của cậu Sở đây nữa, tổn thương nhìn qua rất nặng, cần tranh thủ thời gian trị liệu."

Những người này đều rất nhiệt tình, lấy ra những thuốc thang mà mình nghiên cứu chế tạo ra, muốn giúp Sở Phong và hai con trâu chữa các vết thương.

Đại Hắc Ngưu lẫm liệt đứng ra xa, không dám để cho bọn họ kiểm tra.

Lão Ngưu thật rất cảnh giác, nó lo lắng những nhà tài phiệt lớn này muốn làm rõ hư thực bọn chúng, không có ý tốt.

Bây giờ, toàn bộ thế giới bên ngoài đang điên lên, đều truyền ầm lên nói trên người Sở Phong có một phương pháp hô hấp vô địch, chuyện này dẫn đến một số người đỏ mắt khi nhìn họ.

Đều đang nhớ nhung cái loại truyền thừa này.

Sở Phong thoải mái tiếp nhận thuốc từ mấy người xung quanh, nói: "Đa tạ các vị."

Hắn ta thật ra không quá lo lắng, mấy lời đồn như vậy, trừ phi thật chắc chắn hắn ta có, nếu không thì mấy thế lực lớn kia cũng không thể nào coi trời bằng vung ra tay với hắn?

Lúc này, núi Long Hổ vẫn đang rung động, hào quang rực rỡ, thả ra những sóng năng lượng vô cùng nguy hiểm.

"Đáng tiếc, núi Long Hổ bây giờ quá nguy hiểm, khó có thể đánh hạ, không hổ là đạo giáo Đô thành."

Mấy người nhao nhao thở dài, bọn họ biết, lần này lại thất bại, căn bản không có cách nào lên núi.

Trên đỉnh núi, một Long một Nhất hổ lại lần nữa hóa thành đám mây hình nấm, cuối cùng đi sâu vào bên trong ngọn núi, phải rất lâu sau đó nơi này mới dần dần khôi phục lại yên tĩnh.

Cái đĩa bay kia chia năm xẻ bảy, phát sinh âm thanh bùm bùm và những đốm lửa điện, sau đó nó nó liền rơi xuống trên núi Long Hổ.

"Sinh vật ngoài biển khơi?"

Sở Phong ánh mắt tinh tường ác liệt, tuy rằng đứng ở một khoảng cách rất xa, thế nhưng hắn vẫn nhìn thấy mấy cái hài cốt sinh vật bên trong đĩa bay, có cá ngựa, có rắn biển, ngoài ra còn có một con cá mập, cơ thể hiển lộ rõ ràng.

Tất cả chúng nó đều đã không còn sinh cơ, ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày) còn có lỗ máu, bị một Long một hổ trên ngọn núi kia xuất hiện chém giết, tất cả đều đã chết.

Những người khác cũng chú ý tới, lộ ra kinh sợ, lại là những cường giả trong biển rộng chứ không phải là những sinh linh trên cạn bình thường.

"Cậu Sở xem ra phải cẩn thận hơn rồi, những sinh vật biển này có vẻ lại muốn nhằm vào cậu." Một người đàn ông trung niên của Viện Văn minh ngoài Trái lên tiếng nhắc nhở.

Bình Luận (0)
Comment