"Qúa tốt, nhìn biểu hiện sau này của ta đi!" Lư Vương mừng húm.
Sau đó, Sở Phong truyền ưng hình cho Kim Điêu Vương, cũng đồng dạng không truyền phương pháp hô hấp.
Kim Điêu Vương thật động tâm, nó bị cưỡng ép trấn áp làm thú cưỡi, luôn luôn có khúc mắc, mà bây giờ trong lòng đã rộng thoáng, vô cùng khát vọng đạt được phương pháp hô hấp.
Hoàng Ngưu từng nói qua, chỉ cần không truyền phương pháp hô hấp mà nó cho Sở Phong ra ngoài thì tốt rồi, đây là phương pháp vô thượng, càng đến giai đoạn sau thì càng đáng sợ, ảo diệu chân chính thì bây giờ còn chưa thể hiện ra mà thôi.
Hoàng Ngưu nói cho hắn biết, phương pháp khác đều không cần để ý tới, phương pháp hô hấp lợi hại hơn nữa cũng so ra kém loại của nó, trừ phi phương pháp hô hấp Đại Lôi Âm hoàn chỉnh xuất hiện lại.
Sau đó, Sở Phong âm thầm đưa hết Hình Ý Quyền phổ cùng tấm da thú khắc mười hai chân hình cho Hoàng Ngưu, để hai con trâu đi lĩnh hội.
"Ồ, thật sự không ngờ tới, Thông Cổ liên minh đạt được một cây thiền trượng thần bí, Pháp binh này quá thần kỳ, hi vọng thành quả có được ở Địa Ngoại Văn Minh Sở càng kinh người hơn."
Mấy người bọn họ bắt đầu suy nghĩ làm sao tẩy sạch Địa Ngoại Văn Minh Sở đây.
"Qúa chờ mong, nếu có được chí bảo cổ đại gì đó vậy thì càng tuyệt."
Bọn họ có lý nên chẳng sợ, tài phiệt này muốn hại chết Sở Phong, bây giờ họ đến cửa đòi nợ, không chỉ muốn đầu người lăn xuống, chấn nhiếp thiên hạ, còn muốn vào bảo khố ngắm nhìn để cướp đi tạo hóa.
"Thừa dịp sinh linh ngoại vực còn chưa giáng lâm, mau mau vũ trang bản thân chúng ta cho kỹ, tiến lên phía trước chiếm cứ đỉnh núi!"
Địa Ngoại Văn Minh Sở tọa lạc ở thành phố Cô Tô, sau khi thiên địa dị biến thì cách Hàng Châu chừng hai ngàn cây số.
Đối với người bình thường mà nói, đây là một lộ trình dài đằng đẵng.
Nhưng đối với Sở Phong thì không đáng kể chút nào, nếu kêu hắn tự mình đi đường thì cũng chỉ cần phi nước đại khoảng hai mươi mấy phút là đến nơi, tuyệt đối là kinh thiên động địa.
Tốc độ của Kim Điêu Vương cũng không chậm, nhưng bởi vì trên đường bọn họ cứ thử nghiệm uy lực của thiền trượng, lại nghiên cứu phương pháp hô hấp và chân hình của Hình Ý Quyền, cho nên chậm trễ thời gian.
Dù vậy, không đến bốn mươi phút đồng hồ thì bọn họ cũng đã tới thành phố Cô Tô.
"Đòi nợ đến rồi!"
Bọn họ đáp xuống bên ngoài thành phố Cô Tô, Kim Điêu Vương hóa thành hình người, một đoàn người đi vào thành.
Tổng bộ của Địa Ngoại Văn Minh Sở có cảnh sắc cực kỳ ưu mỹ, bởi vì đó là lâm viên.
Lâm viên Cô Tô giáp với thiên hạ, từ xưa đã nổi danh hậu thế, đình đài lầu các, kỳ thạch hòn non bộ, cầu đá nhỏ, quả nhiên là xinh đẹp và dồi dào linh khí.
Lâm viên trong thành phố không hề ít, mà Địa Ngoại Văn Minh Sở lại đóng chiếm nhiều chỗ lâm viên, chúng kết nối với nhau, cảnh sắc như thơ như hoạ.
Bọn người Sở Phong trực tiếp đến nhà, Lư Vương rất không khách khí, loảng xoảng một tiếng, một móng thôi đã đá văng cánh cửa màu son khép kín.
Nó xung phong nhận việc, chủ yếu là muốn biểu hiện, hi vọng đạt được phương pháp hô hấp Hình Ý, ngày trước thứ hèn nhát này không có lá gan lớn như vậy, luôn lấy chạy trốn để lừng danh trong các Thú Vương.
Động tĩnh lớn như vậy, lại thêm một đoàn người trực tiếp xông vào trong, cường thế như vậy, lẽ nào lại không kinh động đến các cao thủ của Địa Ngoại Văn Minh Sở.
"A, đây không phải con lừa chạy trốn kia sao, ngươi to gan như vậy từ khi nào vậy, dám xông vào Địa Ngoại Văn Minh Sở?" Một Vương Giả ngoại tộc xuất hiện ở chỗ này, mang theo vẻ chế nhạo.
Hắn chắp hai tay sau lưng, ngăn lại đường đi của Lư Vương.
Phần phật một tiếng, sau lưng hắn xuất hiện một đoàn dị nhân, sau khi nghe được động tĩnh thì chặn ngang ở nơi đây.
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này, tìm nơi nương tựa vào Nhân tộc rồi à?" Lư Vương kinh dị.
"Trước mắt bản vương là hộ pháp của Địa Ngoại Văn Minh Sở." Tên Vương giả ngoại tộc này cất tiếng, sau khi hắn ta hóa thành hình người, dáng người thẳng tắp, có chút oai hùng, răng cửa lớn nhô ra trông hèn mọn hơn Lư Vương rất nhiều.
"Thời đại nào rồi mà còn hộ pháp? !" Lư Vương rung rung lỗ tai lớn dài, nhe cái răng cửa lớn ra, đầy mặt khinh thường.
"Ngươi thì biết cái gì!" Tên Vương giả này khinh miệt, nhưng mà khí phách của hắn ta không duy trì được ba giây đồng hồ thì đã trực tiếp suy sụp, bởi vì hắn nhìn thấy bọn người Sở Phong chạy đến sau đó!
"Vương Giả ngoại tộc, là hình người sao?" Sở Phong hỏi.
"Không phải hình người, hoàn toàn có thể ăn, tuyệt đối ngon lành luôn, đây là một con chim nhạn!" Thứ hèn nhát Lư Vương nhiệt tình bẩm báo.
"Mẹ nó!" Đại Nhạn Vương bị dọa đến thiếu chút xoay người bỏ chạy, hắn hận chết Lư Vương.
"Người nào dám đến nơi này quấy rầy?" Cao tầng của Địa Ngoại Văn Minh Sở bị kinh động, trực tiếp có Vương giả xuất hiện, chạy đến từ sâu trong lâm viên, đằng sau đi theo không ít nhân vật quan trọng.
Sở Phong không nhanh không chậm, rất bình thản và trấn định mà đi qua cây cầu đá nhỏ, đứng ở giữa đình đài thủy tạ, nhìn về phía đối diện.
Một Vương giả nữ tính, tuổi tác cũng không tính nhỏ, nhưng sau khi thành vương thì cũng trẻ trung lại, hơn nữa bảo dưỡng cũng rất tốt, nhìn chỉ chừng bốn mươi tuổi.
Nhìn ra được lúc còn trẻ bà ta hẳn cũng rất xinh đẹp, hiện tại thì khoan thai cao quý, nhằm tuổi tứ tuần, nhưng phong vận vẫn còn.
Bà ta tên là Hoắc Yến, là một trong chiến lực cao cấp của Địa Ngoại Văn Minh Sở.
"Là ngươi. . . Sở Phong, thật là khách quý hiếm gặp, lại đi đến thành phố Cô Tô của chúng ta." Trên gương mặt Hoắc Yến mang theo nụ cười nhàn nhạt, bà ta nhìn một cái đã nhận ra Sở Phong, rất thong dong, cũng không có ý sợ hãi chút nào.
"Sở huynh, thật sự là ngoài ý muốn đấy, anh lại đến Địa Ngoại Văn Minh Sở của chúng tôi, không tiếp đón từ xa thật quá thất lễ." Trong đám người có một người đàn ông trẻ tuổi mở miệng
Hắn ta tên là Hoắc Lâm, theo họ mẹ, nhà họ Hoắc là một trong các thành viên quan trọng của Địa Ngoại Văn Minh Sở.
Hoắc Lâm mang theo ý cười, đi về phía trước, cũng tương đối trấn định, không chút luống cuống khi đối mặt với Sở Ma Vương trong truyền thuyết, trực tiếp xưng huynh gọi đệ.
"Sở huynh, tiểu đệ kính anh đã lâu rồi, hôm nay có thể trông thấy quả thật rất vui mừng." Hắn ta nhìn thì khách sáo lắm, nhưng kỳ thật rất tùy ý.
Bây giờ Sở Phong có uy danh rất hiển hách, bình thường mà nói đại tài phiệt còn chưa tới phiên người trẻ tuổi như vậy tiếp đãi, tất nhiên là những thành viên lão bối quan trọng kia tự mình nghênh đón.
Hoắc Lâm rất chủ động, không có ý sợ hãi.
Bọn người Đại Hắc Ngưu, hổ Đông Bắc âm thầm cười lạnh, bọn họ biết, Địa Ngoại Văn Minh Sở có bối cảnh rất sâu, có giao tình với Bát Cảnh cung chi chủ.
Lục Thông đã nói cho bọn hắn, người của Địa Ngoại Văn Minh Sở liên hệ được Bát Cảnh cung chi chủ, muốn mời hắn ta ra mặt.
"Muốn bắt chước Thông Cổ liên minh, đem Ngọc Hư cung chi chủ ra, để làm Sở Phong rút đi sao?" Lư Vương cũng âm thầm cười lạnh.
Hiển nhiên, Địa Ngoại Văn Minh Sở còn không biết chuyện phát sinh ở Hàng Châu.
Sở Phong chém giết Lưu Tử Hằng, hủy diệt nhà họ Trương, cũng mở bảo khố của Thông Cổ liên minh ra, những chuyện này còn chưa bị lan truyền, bởi vì vừa xảy ra thì bọn họ đã chạy tới nơi này.
"Một lát sau tin tức truyền đến, không biết bọn chúng sẽ có biểu cảm gì nữa, thật là chờ mong quá." Đại Hắc Ngưu cười khì khì không ngừng.