Sở Phong treo ý cười trên gương mặt, thật là thú vị đó, sau khi Địa Ngoại Văn Minh Sở nhìn thấy hắn thì vẫn bệ vệ như vậy, không có chút ý thức được đại họa lâm đầu nào hết.
Nhất là người trẻ tuổi chưa từng nghe tên Hoắc Lâm này nữa, trực tiếp đi tới ngông nghênh xưng huynh gọi đệ với hắn, tương đối tùy ý đấy.
"Sở huynh, lát nữa tôi giới thiệu cho anh mấy người bạn ở thành phố Cô Tô cho anh, họ đều không tệ." Hoắc Lâm đi tới gần, nhìn như thân mật, nhưng lại tương đối ta đây.
Cuối cùng lúc hắn ta vừa muốn đập đầu vai của Sở Phong thì lại thu tay về, không dám thật sự làm như vậy.
Ở những khác ba chữ Sở Ma Vương vừa xuất hiện thì cho dù là sinh vật cấp Vương cũng phải run sợ, mà đám người Địa Ngoại Văn Minh Sở ở nơi này lại hết sức bình tĩnh.
Ngay cả một người trẻ tuổi cũng dám bấu víu quan hệ với Sở Phong, không có kính sợ gì trong lòng cả.
"Sở Phong, nghe danh đã lâu, thật sự là như sấm bên tai." Một người trung niên mở miệng, mỉm cười, cũng đi tới đây, tự giới thiệu mình tên là Dương Cảnh Hiên.
Nhà họ Dương cũng giống như nhà họ Hoắc vậy, đều là thành viên quan trọng của Địa Ngoại Văn Minh Sở.
Tiếp đó, mấy lão giả cũng đi tới, họ là cao tầng của Địa Ngoại Văn Minh Sở, ỷ vào thân phận của mình, sau khi Dương Cảnh Hiên giới thiệu rồi thì lúc này mới chào hỏi Sở Phong.
Những người này đều mang theo nụ cười, bảo trì lễ phép, nhưng rõ ràng cảm nhận được bọn chúng có chỗ để ỷ vào, cũng không có ý sợ hãi gì, nếu không sau khi Sở Phong đến cửa thì không có khả năng lạnh nhạt như thế.
Vương giả nữ tính Hoắc Yến thì trực tiếp hỏi Sở Phong, tại sao lại đến đây?
Nụ cười trên mặt Sở Phong dần tươi tắn hẳn lên, người của Địa Ngoại Văn Minh Sở đúng là hiểu rõ ràng nhưng lại giả hồ đồ, xem ra là không sợ hãi chút nào thật.
"Sở huynh, ngươi đã đến tự nhiên là quý khách, mời vào bên trong." Hoắc Lâm mở miệng lần nữa, rất thân thiện mà mời và chào hỏi Sở Phong, ra hiệu với hắn hướng vào sâu trong lâm viên.
Sở Phong không hề nhúc nhích, hắn nhìn những người ở chỗ này.
"Sở huynh, đi thôi." Hoắc Lâm thấy hắn bất động thì đi tới muốn đưa tay khoác lên đầu vai của hắn.
Ầm!
Giờ khắc này đầu vai của Sở Phong phát sáng, Hoắc Lâm bị hất bay cả người tung ra ngoài, treo trên một tòa đình nghỉ mát ở xa xa, khóe miệng chảy máu, sắc mặt trắng bệch, chuyện xảy ra quá đột nhiên.
"Sở Phong huynh đệ, ngươi đánh bị thương người của Địa Ngoại Văn Minh Sở có phải không tốt lắm không?" Dương Cảnh Hiên lộ ra sắc mặt không vui.
"Sở Phong, ngươi làm vậy là có ý gì?" Hoắc Yến lãnh đạm mà hỏi thăm, Hoắc Lâm là con ruột của bà ta, dựa theo quan hệ này thì sắc mặt của bà ta sao mà dễ nhìn được kia chứ.
Sở Phong cất tiếng: "Ta muốn nói, người trẻ tuổi của Địa Ngoại Văn Minh Sở các ngươi bành trướng lòng tin quá mức, rất tùy tiện, cho dù là cường giả cấp Vương cũng không dám đụng vào đầu vai của ta."
"Hắn cũng chỉ quá nhiệt tình mà thôi, ngươi đả thương người như vậy có phải quá không hợp lòng người sao?" Giọng nói của Hoắc Yến hơi lạnh.
"Ta không quen hắn ta. Ngươi thấy Vương giả nào có thể để người tùy ý đụng vào vai không hả?" Sở Phong vẫn treo trên mặt nụ cười như cũ.
"Hiểu lầm mà thôi, tiểu huynh đệ Sở Phong có thể đến Địa Ngoại Văn Minh Sở của chúng ta thì tuyệt đối là quý khách, thật vẻ vang cho kẻ hèn này, mời nhanh vào bên trong."
Mấy vị lão giả hoà giải, cười ha hả, mời Sở Phong đi vào trong.
Hoắc Lâm là dị nhân, mặc dù bị thương lại bị giật mình, nhưng hắn ta vẫn dứt khoát lưu loát nhảy xuống từ trên đình nghỉ mát, trong đáy mắt đều là ánh sáng sắc lạnh.
Hắn ta nhìn qua bóng lưng của Sở Phong, cực kỳ phẫn uất.
"Có gì đặc biệt hơn người chứ, huy động nhân lực đi Thông Cổ liên minh, cuối cùng không phải còn cụp đuôi mà rút về, chạy đến ta Địa Ngoại Văn Minh Sở giương oai, thật sự nghĩ bọn ta dễ bắt nạt sao?" Hắn ta nói nhỏ ở phía sau.
Mặc dù nói lí nhí nhỏ xíu, nhưng ở nơi đây đều là cao thủ, tự nhiên có thể nghe thấy.
Sở Phong đột nhiên dừng bước, không quay đầu lại mả nói: "Thật sự là tuổi trẻ khinh cuồng, người trẻ tuổi ở chỗ các ngươi cảm thấy nuốt không trôi cục tức này kìa."
"Sở Phong tiểu huynh đệ đừng để ý đến nó, ai không từng trải qua độ tuổi này kia chứ, tụi nó đều thế cả, huyết khí phương cương, trẻ tuổi nóng tính, xin đừng chấp nhặt nó." Ngược lại là một lão giả rất biết cách nói chuyện.
"Đi thôi, Sở huynh đệ." Một lão giả khác cũng khuyên nhủ, lo sẽ làm lớn chuyện này.
Mặc dù bọn hắn có chỗ ỷ lại, nhưng cũng không hy vọng thật sự làm Sở Phong mất lòng.
Nhưng dù Hoắc Lâm không dám nói thêm gì nữa, nhưng hiển nhiên cũng vẫn không phục.
"Ngươi rất bất mãn, có địch ý với ta sao?" Sở Phong nhìn về phía hắn ta.
Hoắc Lâm lộ ra một tia khinh miệt, nói: "Nói như ngươi như rất đáng gờm vậy, nếu thật sự uy phong lẫm liệt thì làm sao lại bị ép khuất phục ở Thông Cổ liên minh!"
Hắn ta từng nghe Trương Thành nói, Sở Phong rất mất mặt xấu hổ, trong giới của bọn họ thì ai ai cũng biết.
Lúc đó Trương Thành nói, Sở Ma Vương là cái thá gì, nhà họ Trương trực tiếp nói chuyện với Ngọc Hư cung chi chủ, ngay lập tức áp chế Sở Phong, làm hắn phải cụp đuôi mà rút đi, một chữ cũng không dám nhắc lại!
Hoắc Lâm cảm thấy, có lẽ nhà mình cũng đã nói chuyện với Bát Cảnh cung, cũng không sợ Sở Phong, tự nhiên có thể áp chế hắn, khiến hắn bó tay không còn cách nào!
"Địa Ngoại Văn Minh Sở bọn ta không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện đâu!" Hoắc Lâm lãnh đạm mà nói.
"Đừng nói nữa!" Một lão giả quát lớn.
"A, ngươi đang khiêu khích ta đó ư?" Sở Phong quay người, đưa tay trực tiếp nhấn về phía trước, hào quang màu vàng kim nhàn nhạt quay cuồn, năng lượng kinh khủng sôi trào mãnh liệt trong nháy mắt.
"Ngươi!" Hoắc Yến giật nảy cả mình, vội vàng ngăn cản.
Nhưng mà, sức mạnh của Sở Phong sao lại mãnh liệt đến như thế, động tác cũng nhanh hơn bà ta, chưởng ấn vừa ra, chùm sáng năng lượng cuồn cuộn, sớm đã đánh tới, không thể ngăn cản.
Phốc!
Hoắc Lâm giống như cái túi vải rách mà bay lên, tan nát ngay giữa không trung, trên mặt tràn ngập hoảng sợ.
Ông một tiếng, Hoắc Yến dồn hết khả năng, nhảy lên không trung, lôi kéo hai tay, đè nửa khúc thân trên của Hoắc Lâm lại, liều mạng rót năng lượng sinh mệnh cuồn cuộn vào.
Bà ta ra sức hóa giải chưởng lực mà Sở Phong lưu lại, không để cho nửa thân trên của Hoắc Lâm chia năm xẻ bảy, nhưng bên ngoài thân thể của hắn ta có rất nhiều vết rách, rất đáng sợ.
Về phần nửa người dưới của hắn ta, vừa rồi đã trực tiếp nổ tung, Hoắc Yến không kịp cùng áp chế lại, không thể ngăn cản.
"Sở Phong, ngươi khinh người quá đáng, dám đến Địa Ngoại Văn Minh Sở của bọn ta giết người!" Hoắc Yến kinh sợ, Hoắc Lâm là con trai ruột của bà ta.
Bà ta tạm thời bảo vệ được tính mạng của Hoắc Lâm, nhưng đã mất đi nửa thân thể bên dưới, cũng có nghĩa là đã tàn phế, điều này khiến ánh mắt của bà ta đỏ rực lên.