Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 539 - Chương 555: Địa Ngoại Văn Minh Sở (2)

Thánh Khư Chương 555: Địa Ngoại Văn Minh Sở (2)

"Khinh người quá đáng à? Lúc các ngươi phái người đi giết ta, săn bắn ta cùng với đám ngoại tộc, tại sao không nghĩ tới những lời thế này hả?" Sở Phong bình thản hỏi.

"Ngươi đừng có ăn nói lung tung!" Hoắc Yến phủ nhận.

Mấy tên lão giả có dự cảm không ổn, tranh thủ mà khuyên can, một người mở miệng nói: "Tất cả đều là hiểu lầm, Sở Phong ngươi đừng nổi giận, ngồi xuống bạc bạc đi."

Đây là khu cảnh sắc tuyệt đẹp của lâm viên, có rất nhiều đình đài lầu các, bọn họ muốn mời Sở Phong ngồi xuống, câu thông trước ở nôi này để tránh gây nên xung đột.

Đồng thời, một lão giả muốn liên lạc với Bát Cảnh cung chi chủ, mời hắn ta ra mặt, áp chế Sở Phong, nếu không hôm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn!

"Ngươi cụp đuôi đi khỏi Thông Cổ liên minh, không dám làm càn, vì sao dám đến Địa Ngoại Văn Minh Sở của bọn ta làm dữ chứ?" Sau khi bị tàn phế, trong đôi mắt của Hoắc Lâm phun ra lửa, hơn nữa lại vô cùng cố chấp, muốn có được một đáp án.

Lúc này, Đại Hắc Ngưu cười ha ha, nói: "Khoác lác sẽ chết người đấy, Trương Thành trong đám người các ngươi đã đầu người rơi xuống đất rồi, đứng sau lưng gài bẫy một Vương giả, lá gan của hắn ta không khỏi quá lớn rồi."

Đúng lúc này, có người nhanh chóng xông vào lâm viên, mật báo với các nhân vật trọng yếu ở đây, khi nhìn thấy Sở Phong, người kia bị dọa đến lảo đảo một cái, suýt nữa đã ngã sấp xuống.

Mấy tờ giấy xuất hiện trong tay đám lão già và Hoắc Yến, bọn chúng đều hoảng sợ, sau đó đột nhiên cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Sở Phong.

"Ngươi diệt Trương gia, giết Lưu Tử Hằng, đánh vỡ. . . cánh cửa bảo khố của Thông Cổ liên minh? !" giọng Hoắc Yến run run.

Người ở nơi này nghe thấy thế thì lập tức lùi lại, tên nào cũng sắc mặt trắng bệch, tất cả đều dự cảm được đại sự không ổn!

Ngọc Hư cung chi chủ không phải từng ra mặt áp chế tên ma đầu này sao? Tại sao còn sẽ xảy ra chuyện như thế này!

Gương mặt Hoắc Lâm lộ vẻ hoảng sợ, chuyện này hoàn toàn không giống với những gì hắn ta biết, Trương Thành không phải đã nói có Ngọc Hư cung, Bát Cảnh cung ra mặt, đủ để áp chế Sở Ma Vương hắn sao? Thế nhưng, kết quả lại là Trương gia bị diệt trừ!

Hắn ta nghĩ tới lời nói và hành động vừa rồi của mình, thân thể nhịn không được mà phát run.

Lúc này, Dương Cảnh Hiên không có cách nào bình tĩnh, mấy lão giả cũng không thể tự kiềm chế, giống như đã bị đánh gãy sống lưng, cả đám đều lạnh từ đầu đến chân.

Trước đó không lâu bọn họ còn rất bình tĩnh, mang dáng vẻ rất bình thản, không chút kính sợ đối với chuyện Sở Ma Vương đến tận cửa.

Hiện tại thì hoàn toàn khác biệt, Thông Cổ liên minh truyền đến tin tức mang tính chất bùng nổ, bọn họ đều rùng mình!

"Sở huynh, ngươi nghe bọn ta giải thích."

Một lão giả thở dài, trên trán chảy đầy cả mồ hôi lạnh, tư thái lập tức hạ thấp xuống, sợ Sở Phong một lời không hợp sẽ trực tiếp đại khai sát giới.

"Vì cái gì lại ra tay với ta?" Sở Phong hỏi, lúc Vương giả nhân loại trong tài phiệt ra tay độc ác với hắn, hắn thật sự không rõ, hắn đã đắc tội bọn chúng chỗ nào kia chứ.

Mấy lão giả đều chảy đầy mồ hôi lạnh, có người bấm số điện thoại của Bát Cảnh cung chi chủ.

Cũng có người kiên trì giải thích, nói: "Tất cả đều vì tự vệ thôi, sinh linh ngoại vực cuối cùng cũng sẽ đến đây, chúng tôi muốn có được một phương pháp hô hấp tuyệt thế, chiếm cứ danh sơn, để đặt chân ở nơi đó."

"Tham lam vô độ!"

Sở Phong lạnh lùng mà nói, cũng oanh một tiếng đánh ra một chưởng, đánh về phía Hoắc Lâm.

"Ngươi dám đả thương con ta!" Hoắc Yến tức giận, cực tốc mà lùi lại, bà ta cũng sợ hãi, không còn vẻ thong dong của trước đó.

"Có gì mà không dám, cả ngươi ta cũng phải giết, đừng cho là ta không nhận ra, lúc trước Vương giả nhân loại mặc áo giáp vây giết ta chính là ngươi!" Sở Phong lạnh giọng nói ra.

Từ khi nhìn thấy Hoắc Yến ra tay giải cứu Hoắc Lâm, phóng xuất ra khí cơ của mình, Sở Phong liền biết, Chư Vương vây giết hắn đêm ấy có mặt Hoắc Yến này!

"Không!"

"A. . ."

Hoắc Lâm sợ hãi, mà Hoắc Yến thì đang kêu to, nhưng căn bản vô dụng, lúc một chưởng vỗ xuống của Sở Phong, Hoắc Lâm đã bị nghiền tan xương nát thịt.

Hoắc Yến tạm thời có thể chống đỡ loại sóng năng lượng ánh sáng này, nhưng Hoắc Lâm mà bà ta đang kéo theo lại không được, hắn ta đã trực tiếp mất mạng.

"Tới phiên ngươi!" Sở Phong đằng đằng sát khí, cất bước chân, đã thật sự ra tay, mà không phải đứng tại chỗ đánh ra chưởng ấn.

"Thằng chó, ta liều mạng với ngươi, trả mang con ta lại đây!" Hoắc Yến điên cuồng.

"Sở Phong tiểu huynh đệ mau dừng tay, Bát Cảnh cung chi chủ muốn nói chuyện với ngươi!" Đằng sau có một lão giả lo lắng hô to, trên mặt không còn chút máu, trắng bệch cả ra.

Trên thực tế, cao tầng của Địa Ngoại Văn Minh Sở đều đang khủng hoảng!

Sở Phong nghe nói thế, trong lồng ngực có một ngọn lửa oán giận, lúc đến Thông Cổ liên minh thì Ngọc Hư cung chi chủ ngăn cản, đi vào Địa Ngoại Văn Minh Sở rồi thì Bát Cảnh cung chi chủ cũng muốn ra mặt vì bọn chúng, cứ cản trở hắn mãi.

Phải biết là, Thông Cổ liên minh, Địa Ngoại Văn Minh Sở đều từng muốn giết hắn, xuất động cường giả Vương cấp tham dự săn bắn, là kẻ thù không đội trời chung với hắn!

"Chờ ta giết người rồi lại trò chuyện với hắn!" Sở Phong đáp lại.

Oanh!

Quyền ấn của hắn bộc phát, tay trái Ngưu Ma Quyền, tay phải Giao Ma Quyền, tung lên không trung mà ra đòn, một con Mãng Ngưu Thái Cổ và Giao Long dị tượng hiển hiện, xoắn nát bầu trời sao, vô cùng cuồng bạo.

Ầm!

Hoắc Yến làm sao có thể chống đỡ được, dưới một kích nổi giận mạnh nhất của Sở Phong, cả người bị đánh bay lên không trung, sau đó toàn thân rạn nứt, như đồ sứ gặp phải trọng kích.

Cuối cùng phù một tiếng, bà ta nổ tung, hóa thành một làn sương máu.

Lặng ngắt như tờ, trên dưới Địa Ngoại Văn Minh Sở, tất cả mọi người đều lạnh cả người.

"Ai, đã quá giận dữ, không nên như vậy." Sở Phong lắc đầu, đứng đó mà tự trách.

Người của Địa Ngoại Văn Minh Sở thả lỏng trong lòng, cảm giác không khí khẩn trương đã giảm bớt.

Nhưng mà, một câu sau đó của Sở Phong lại khiến cho thần kinh của bọn họ trực tiếp kéo căng.

"Giết địch có thể, nhưng đáng lẽ tâm cảnh của ta phải bình thản, phải quang minh xán lạn mới được." Sở Phong tự nói với bản thân, vận dụng phương pháp hô hấp, rất nhanh bên ngoài thân thể hắn lưu chuyển thần huy, phát ra khí tức thánh khiết.

Vừa rồi quả thật hắn đã bị chọc giận, hiện tại trấn định và bình thản lại, hắn tiếp nhận điện thoại di động của lão giả kia, bắt đầu nói chuyện với Bát Cảnh cung chi chủ.

"Sở Phong, ta bất đắc dĩ tìm tới ngươi, muốn xin ngươi buông tha cho người của nhà họ Hoắc." Bát Cảnh cung chi chủ quả nhiên ra mặt vì Địa Ngoại Văn Minh Sở, muốn bảo toàn cho nhà họ Hoắc!

Tâm cảnh của Sở Phong khá bình thản, trên mặt treo nụ cười, nói: "Không thành vấn đề, chỉ là vừa rồi ta đã giết hai tên."

Hắn nói thẳng, Hoắc Yến từng mặc áo giáp, trùm kín che đi diện mạo, che giấu tung tích, cùng đám ngoại tộc đi săn bắn hắn, hôm nay lại giao thủ với hắn lần nữa, đã bị hắn đánh chết.

Bình Luận (0)
Comment