Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 553 - Chương 569: Thiên Tinh Đằng (1)

Thánh Khư Chương 569: Thiên Tinh Đằng (1)

Sở Phong thấy khá bất ngờ, Mục gia có thù với hắn vậy mà lại không vọng động, còn Liên minh Thông Cổ, Sở Văn Minh Ngoài Hành Tinh thì lại tích cực ra tay.

Thế sự thật đúng là khó liệu, hắn than nhẹ trong lòng.

"Cậu bao giờ trở về?" Sở Phong hỏi Lâm Nặc Y.

"Chắc là ngày mai có thể đến Giang Ninh."

Sở Phong xuất hiện tại thành Giang Ninh, cuối cùng cũng lộ ra tiếng gió, dẫn đến oanh động không nhỏ.

Ngay sau đó, ngày càng nhiều người cho là hắn có lẽ thật sự có tư cách đứng trong hàng ngũ thập đại cao thủ.

Rất nhiều người đều cho là hắn muốn động thủ với Sinh Vật Thiên Thần, nhưng kết quả lại rất yên bình, không có dấu hiệu sẽ xảy ra chuyện lớn.

"Không phải là muốn trở thành con rể Lâm gia chứ?" Một vài người hi vọng nhìn thấy đại chiến dùng giọng chua chua nói.

Buổi trưa, đang lúc mặt trời như lửa, trong thành phố Giang Ninh xuất hiện sự tình dị thường, mấy chục gốc dây leo từ trên bầu trời rủ xuống, nối vào trong lòng thành phố.

Sự tình tương tự còn phát sinh cả ở Thuận Thiên, Cô Tô, Hàng Châu...

Tiếp theo là trên vài thành phố lớn bên phương Tây cũng như vậy, xuất hiện dây leo quái dị.

Người khắp nơi đều giật nảy cả mình, có chuyện gì xảy ra?

Ngày trước ở bên ngoài vũ trụ từng có thực vật sinh trưởng, thậm chí còn gây nguy hiểm đến các loại vệ tinh, sau đó đều bị đạn phá hủy, chẳng lẽ phát sinh chuyện tương tự?

Nhưng xem trên ảnh chụp cùng các loại vệ tinh giám sát, mọi người khiếp sợ phát hiện ra, căn bản không phải chuyện như vậy.

Những dây leo này giống như từ giữa không trung đột ngột mọc ra, cắm rễ trong hư không, không nhìn thấy rễ cây.

Sở Phong để Kim Điêu Vương chở hắn lên không, muốn nhìn đến cùng, Hoàng Ngưu cũng đi theo, vẻ mặt nghiêm túc.

Những dây leo này giống như dây thừng, có dây ở trên không trung rủ xuống đến tận 2 vạn mét, có dây thì cách mặt đất mấy trăm thước, màu sắc cũng không giống nhau.

Có dây xanh mơn mởn, có dây tím óng ánh, nhưng đều rất rắn chắc.

Sở Phong thấy một dây leo màu lam, từ 3000 mét trên không trung rủ xuống, từ trên xuống dưới dây leo đều chỉ lớn như cánh tay, không có thay đổi gì, lam say lòng người.

Bọn hắn đi đến đầu nguồn của nó, phát hiện nơi đó có một mảnh sương mù, đường kính cỡ một mét.

Sở Phong muốn lại gần, Hoàng Ngưu kéo hắn lại, nói: "Đừng lại gần."

Bọn hắn quan sát một phen, tất cả đầu nguồn các dây leo đều có một mảnh sương mù, không phải quá lớn.

Cuối cùng, Sở Phong tế ra phi kiếm, lại gần sương mù, rất nhanh kiếm thể xích hồng đã truyền đến tiếng leng keng, giống như là gặp va chạm.

Thần sắc hắn biến đổi, trong nháy mắt thu hồi phi kiếm, xem xét tỉ mỉ thân kiếm, không nhìn ra điều khác thường gì.

"Chẳng lẽ lại một lần thiên địa dị biến nữa đến rồi?" Sở Phong tự nói.

Trong ngày hôm đó, có một vài dị nhân cực kỳ to gan, trèo lên theo dây leo, một vài người trực tiếp biến mất trong sương mù!

"Đăng Thiên Thê nối liền Tiên giới a!"

Một lời đồn, cứ như vậy mà truyền ra.

Tuyệt đại đa số thì không dám vọng động, không muốn mạo hiểm, nhưng vẫn có một vài người bò lên, biến mất trong sương mù.

Việc này như phát ra một tiếng nổ lớn, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, muốn nhìn những người kia còn đi ra được hay không, có biến hóa như thế nào.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, dây leo sắc thái lộng lẫy càng mọc um tùm hơn.

Có dây đỏ rực như lửa, lúc phiến lá đung đưa qua đung đưa lại, xích hà lượn lờ đầy trời. Có dây trắng sáng như tuyết, gió nhẹ phất động, phiến lá như hoa tuyết xoay tròn. Có dây thì đen nhánh, giống như con rồng đen treo ngược. . .

Mỗi một tòa thành thị khá lớn trên không đều có hơn mười sợi dây leo, cách mặt đất không đồng đều từ hơn vạn mét đến vài trăm mét, dẫn phát dục vọng thăm dò của không ít người.

"Đây rốt cuộc là gì?" Sở Phong luôn cảm thấy không ổn, nhiều dây leo xuất hiện các nơi trên thế giới như vậy, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nghe nói cho đến bây giờ, đã có tối thiểu hai, ba ngàn người biến mất, bò dọc theo dây leo mà lên trên, biến mất trong đám sương mù đường kính hơn hai thước kia.

Có là dị nhân, còn có một ít người bình thường, họ muốn liều lớn một ván, muốn thay đổi trạng thái trước mắt của bản thân, không kịp chờ đợi mà xông lên bầu trời.

Hoàng Ngưu nghi ngờ, nhìn kỹ lại một hồi rồi nói: "Có chút giống Thiên Tinh Đằng."

"Đó là thực vật gì, rất nổi danh sao?" Sở Phong hỏi.

"Ừm, cực kỳ nổi danh, sau khi chân chính trưởng thành rồi thì che khuất cả bầu trời, bao trùm cả vũ trụ." Hoàng Ngưu đáp, trên khuôn mặt non mịn nhỏ nhắn tràn ngập nghiêm túc.

Sở Phong kinh ngạc, có khoa trương như vậy không? !

"Đây là giai đoạn nguyên thủy của Thiên Tinh Đằng, chỉ mới mọc rễ nảy mầm mà thôi, cách lúc tiến hóa trưởng thành còn rất xa, trong quá trình sinh trưởng hình thái của nó sẽ không ngừng biến hóa."

Khuôn mặt nhỏ của Hoàng Ngưu căng ra, hết sức trịnh trọng mà thuật lại Thiên Tinh Đằng có danh tiếng kinh người nhất, nó cắm rễ trong vũ trụ, dây leo kết nối với hơn ngàn ngôi sao.

Kết nối với ngàn ngôi sao ư? Sở Phong trợn mắt hốc mồm, nó còn là thực vật hả, y như nói mớ giữa ban ngày vậy.

"Trưởng thành đến tình trạng đó cũng không có được bao nhiêu cây." Hoàng Ngưu rất nghiêm túc, bởi vì loại thực vật này cũng không có mặt ở nơi mà nó đến từ, chỉ có ghi chép ở trong cổ tịch.

"Trong một ngày, Thiên Tinh Đằng sinh trưởng đầy trời, việc này chứng tỏ điều gì?" Sở Phong nhíu mày.

"Có thể là hạt giống sâu trong vũ trụ đã bay tới, nảy mầm ở mảnh đất đang sống lại này, cũng có thể chính là người của thế giới khác cố ý làm." Hoàng Ngưu cất tiếng.

Cho nên nó mới căn dặn Sở Phong, không nên tùy tiện xông vào trong đám sương mù, làm như vậy quá mạo hiểm, phía sau nơi đó có khả năng kết nối với một con đường.

"Một tòa danh sơn một con đường, hiện tại cả bầu trời cũng như vậy sao, tại sao ta cứ cảm thấy Địa Cầu bị thủng cả trăm ngàn lỗ, hoặc có thể nói là bốn phương nối liền vậy." Sở Phong mang theo vẻ mặt cổ quái.

"Vốn là thế mà, nếu không ngươi cho rằng đạo thống các thế giới ngoại vực vì sao không muốn sống mà chạy hết qua bên này, còn không phải vì thu hoạch tạo hóa à." Đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Ngưu thật phức tạp, nó đang ngước nhìn lên vòm trời.

"Trên Địa Cầu có rất nhiều nơi có trận vực, đủ để chứng minh mảnh cổ địa nguyên thủy này bất phàm, đã từng có các loại đạo tràng." Hoàng Ngưu nhắc nhở.

Nghiên cứu trận vực, còn phức tạp hơn nắm giữ các loại truyền thừa không chỉ gấp mười lần, thế nên ở ngoại vực đều ít có ai nguyện ý chạm vào lĩnh vực thế này.

Cũng chỉ có một vài nhân tài trận vực, mà đa phần là ở trong các đạo thống đỉnh cấp.

Mà trên Địa Cầu, tất cả các tòa danh sơn đều được bao trùm bởi trận vực, chỉ có điều bây giờ còn chưa thật sự trồi lên mặt nước mà thôi, việc này vô cùng kinh người.

Bình Luận (0)
Comment