"Ta nhắc ngươi thêm một lần nữa, sau khi thiên địa dị biến, tu hành ở trong này một năm có thể sánh bằng với mười năm hay thậm chí trăm năm ở nơi khác. Rễ của Thánh Thụ đã khôi phục, một ít con đường dưới lồng đất đã mở ra, cho dù là đại giáo cấp cao nhất của ngoại vực cũng đã đứng ngồi không yên, nhưng cũng do một vài nguyên nhân nào đó, bọn họ không có cách nào chạy đến đây, rất khó giáng lâm."
Hoàng Ngưu nhắc lại chuyện xưa, để Sở Phong biết quý cơ hội này mà cấp tốc tiến hóa, nếu như bỏ qua sẽ tiếc nuối cả đời.
Cũng chính vì vậy, cao nhân các thế giới đều sẽ nghĩ hết biện pháp để đả thông con đường kết nối hướng đến nơi này, đưa môn nhân đệ tử của mình tới, muốn lợi dụng thời cơ này để thành thánh.
Lúc này, Kim Điêu Vương hạ cánh từ trên không, Đại Hắc Ngưu, Lư Vương, hổ Đông Bắc đều lại gần, nghe được cuộc đối thoại sau cùng của họ.
Hổ Đông Bắc không có liêm sỉ nhất nghiêm mặt, nói: "Huynh đệ nắm chặt thời gian lĩnh hội quyển sách trời Trận Vực kia đi, chiếm tiên cơ trước, giành lấy tất cả danh sơn của thiên hạ, để chờ những Thần Nữ thiên kiêu và Thánh Nữ Đạo Tử kia tới đây thì chỉ có thể ngoan ngoãn đá lông nheo bắn tình ý với chúng ta, đến lúc đó ngươi đoạt một đám Thần Nữ làm áp trại phu nhân, ta cũng lấy được mấy con Bạch Hổ cái, lại thu một đám Thần Tử làm tiểu đệ, như vậy thì thành thánh còn gì!"
Hoàng Ngưu xem thường, nói: "Liền sợ những người kia tới thì ngươi là kẻ đầu tiên làm phản, chạy tới làm thú cưỡi hoặc làm hung thú hộ sơn cho người ta."
"Nói bậy, ta giống con hổ không có đàng hoàng như vậy sao? !"
"Giống!" Đại Hắc Ngưu trịnh trọng gật đầu.
Ngày kế tiếp, Lâm Nặc Y trở về, cô ăn mặc rất tùy ý, thậm chí có chút phản nghịch, trên chiếc quần bò có mấy cái lỗ rách, lộ ra da thịt óng ánh, phối hợp với cái áo phông rộng rãi.
Cách ăn mặc này hoàn toàn không tương xứng với khí chất và thân phận của cô, nhưng cô vẫn mặc như vậy, giống như hòa mình với tầng lớp nhân dân vậy.
Dáng người cô ấy cao gầy, hai chân rất dài, đang đi sánh vai với Sở Phong, đi dạo mà chẳng có điểm đến nào.
Cứ việc ăn mặc thành như vậy, nhưng khí chất của cô ấy vẫn thiên về lạnh như cũ, giống như là băng sơn Tuyết Liên nở rộ trong chốn hồng trần cuồn cuộn này, mang theo khí tức lãnh liệt, còn mang theo một làn hương thơm thoang thoảng nữa.
"Đại thời đại chân chính sắp đến rồi." Lâm Nặc Y nhìn lên không trung, nhìn những dây leo sắc thái lộng lẫy kia, trên gương mặt đẹp đẽ hoàn mỹ xinh đẹp ấy mang theo chút lo lắng, nhưng vẫn có tia ao ước trông mong.
Tài phiệt hiểu rõ dị biến hơn người thường, cho dù Lâm Nặc Y còn trẻ như vậy, cũng biết được không ít bí mật từ trong tộc.
Tiếp đó, có thể thiên địa sẽ phát sinh biến hóa mãnh liệt, có lẽ cường giả càng cường lên, cũng có thể là kẻ yếu quật khởi, mọi loại tình huống dẫn đến các đường rẽ đều có thể xuất hiện, tiếp theo chính là một tình thế hỗn loạn.
Thậm chí, có sinh linh dị vực sẽ giáng lâm, đại thời đại sắp đến.
Lâm Nặc Y nhìn về phía Sở Phong, nghiêm túc nói cho hắn biết, trong khoảng thời gian này hắn nên thu mình lại một chút, sẽ đến đại thế ngay lập tức rồi, phải biết được cách ẩn núp bản thân để tự vệ.
Sở Phong gật đầu, đã hiểu được ý tốt của cô ấy, hắn tự nhiên biết đạo lý chim đầu đàn thì chết trước, hiện tại danh sơn toàn là tuyết bay, bầu trời rũ xuống loại dị đằng, rõ ràng là sắp kịch biến rồi.
Ai có thể quật khởi, ai lại sẽ xuống dốc, rất khó nói rõ, các cao thủ tuyệt thế hiện tại có thể sẽ càng thêm hùng mạnh, nhưng cũng có khả năng bị kẻ đến sau vượt mặt, kết cấu sẽ thay đổi.
Kể cả các tài phiệt cũng đang đợi, yên lặng chờ ngày đó đến.
Sở Phong bị người ta săn bắt, hắn nuốt không trôi cục tức này, muốn đòi cho được món nợ cuối cùng này, sau đó ẩn nấp trong bình thản.
Qua nhiều lần khuyên bảo của Lâm Nặc Y, Sở Phong gật đầu, nói: "Tiếp theo tôi sẽ tu thân dưỡng tính, chờ đợi đại biến xảy ra."
Tịch mịch đọc Nam Hoa, nhàn rỗi tụng Hoàng Đình, có lẽ hắn thật sự cần trải qua một đoạn thời gian bình thản.
Lần trước lúc gặp mặt, Lâm Nặc Y cũng đã thành vương, hiện tại cô ấy lại tiến thêm một bước, bắt đầu tăng tốc.
Sở Phong muốn biết chuyện về lão Long Vương cũa Nam Hải, quả thật con giao xà già kia khiến cho hắn có chút kiêng kị, hắn đến nơi này cũng là muốn hiểu biết thêm về lão thông qua Lâm Nặc Y.
Bởi vì, hắn biết trước đó Sinh Vật Thiên Thần cũng từng có kế hoạch ra biển, cho nên họ biết được rất nhiều chuyện.
"Lão ta chừng một ngàn năm trăm tuổi, có ba đứa con, Hắc Đằng là đứa con nhỏ nhất của lão ta." Lâm Nặc Y nói hết mọi chuyện mà cô biết lại.
Sở Phong cảm nhận được một luồng áp lực đè nén, từ đủ loại dấu hiệu mà nói, quả thật con giao xà già kia rất khủng bố.
"Trong thời gian ngắn, lão ta sẽ không đổ bộ lên bờ, tạo hóa trong biển không ít hơn trên lục địa, có di tích động phủ dưới nước, có sào huyệt Chân Long trong truyền thuyết, quan trọng nhất là, lão ta đang trên đường truy tìm Hóa Long Quả, vật kia cực kỳ quan trọng đối với lão."
Lâm Nặc Y suy đoán, trong vòng mấy tháng này lão Long Vương Nam Hải sẽ không lên bờ, trước mắt sâu dưới lòng đại dương, những thế lực đang hết sức kịch liệt mà tranh đoạt Hóa Long Quả, bất kỳ một manh mối nào xuất hiện cũng sẽ khuấy lên gió tanh mưa máu, mấy đại bá chủ sẽ không đi lên đây.
"Trong vòng mấy tháng có thể xảy ra rất nhiều chuyện." Sở Phong mỉm cười, không có gì đáng lo ngại nữa, khi đó thiên địa sớm đã thay đổi trời long đất lỡ, hắn chỉ cần có thể nắm lấy cơ hội này mà không ngừng tiến hóa là được rồi.
Trong tay hắn có ba hạt giống, chỉ cần dị thổ trên danh sơn lại khôi phục thêm nữa, hắn có thể trồng tiếp rồi.
Sau đó, Sở Phong lại hỏi đến khối ngọc thạch có giấu Giao Ma Quyền kia, Lâm Nặc Y báo lại, viện nghiên cứu Tiên Tần còn chưa có trả lại.
Ngày đó, Sở Phong rời đi, cùng bọn người Hoàng Ngưu đi đến Tây Kinh, cũng chính là điểm tọa lạc của viện nghiên cứu Tiên Tần.
Tây Kinh là kinh đô của mười ba vương triều thời Trung Quốc cổ đại, được xưng tụng là một cố đô có lịch sử xa xưa.
Đồng thời, nó tiếp giáp với lăng mộ Tần Thủy Hoàng.
Viện nghiên cứu Tiên Tần tọa lạc ở chỗ này, trước kia rất lâu viện của bọn họ nghiên cứu về lịch sử nhà Tần, về sau dần dần lớn mạnh, trở thành một đại tài phiệt.
Trong lúc nghiên cứu lịch sử Tiên Tần, bọn hắn từng đạt được một vài Cổ Khí, tiếp xúc đến năng lực siêu tự nhiên, cho nên tập đoàn này càng có khuynh hướng truy cầu sức mãnh thần bí.
Tây Kinh, tường thành cổ xưa vẫn còn đó, pha tạp mà lại tang thương, cứ như một bức tranh nằm ngang giữa thiên địa, là một dấu ấn lịch sử vẫn còn tồn tại.
Trên bầu trời, có từng sợi lại từng sợi dây leo rũ xuống.
"Tin tức mới nhất, có người bình yên từ trên đó trở về, nói điểm cuối của những dây leo này là Thiên Cung, là Tiên Thổ, có người hái được trái cây thần bí, bây giờ đã tiến hóa đến cảnh giới Chuẩn Vương."