Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 563 - Chương 579: Lấy Bạo Chế Bạo (1)

Thánh Khư Chương 579: Lấy bạo chế bạo (1)

Vùng đất này xem như một hậu phương lớn, đã không còn cao thủ tuyệt thế, họ đều bị cường giả đỉnh cấp của Hải tộc càn quét, sau khi bọn chúng phát hiện Sở Phong là sinh linh kéo đứt sáu sợi gông xiềng thì cũng không tự chủ được mà lùi lại.

"Ngươi là. . . Sở Phong!"

Ba người nhận ra hắn, sau đó muốn gào to, kêu gọi cao thủ tuyệt thế tới săn giết Sở Phong.

"Oanh!"

Sở Phong ra quyền, lại thôi động phi kiếm.

Chỉ một quyền thôi mà đã đánh nổ tên Giải Vương kéo đứt bốn gông xiềng kia, cùng lúc đó hắn sử dụng phi kiếm chém rơi đầu của hai tên còn lại, máu tươi vọt lên rất cao.

Sở Phong mang theo sát khí ngập trời, truy kích về phía trước.

Hắn đã biết, Hổ Kình Vương ngay ở phía trước, đang tìm kiếm hai con trâu, có điều lại phát hiện Tuyết Báo Vương của núi Côn Lôn trước một bước.

Phía trước, cây rừng thưa thớt, mặt đất thiếu thốn thảm thực vật, nhưng mà tinh khí thiên địa vẫn nồng đậm như cũ.

Nơi này là khu vực nằm trong một vùng núi lửa, rất nhiều miệng núi đều bốc lên khói đen, thậm chí có miệng núi trực tiếp tuôn trào dung nham xuống phía dưới.

Sở Phong truy kích hơn trăm dặm, tản ra thần giác hùng mạnh, hắn nghe thấy thanh âm phô trương của Hổ Kình Vương, nhanh chóng chạy vọt về phía trước mà đi.

"Một con báo tuyết nho nhỏ mà thôi, còn chưa đủ cho ta nhét kẽ răng nữa, thế mà cũng dám giương nanh múa vuốt trước mặt ta, ngay cả Ngao Vương của núi Côn Lôn các ngươi con bị ta đâm một mâu, trái tim bị xé toạc ra kia mà."

Hổ Kình Vương c1 dáng người khôi ngô, tóc đen phất phới bay đầy đầu, mắt như chuông đồng, giống như một Ma Thần đứng ngay trước núi lửa, trên mặt đất có sông nham thạch trào lên.

"Nói, hai con trâu kia ở nơi nào, bằng không, ta một cước giẫm chết ngươi!" Hổ Kình Vương nhìn xuống phía trước.

Tuyết Báo Vương cả người toàn là máu, hiện tại hắn ta mang theo hình người, bởi vì một cánh tay đã bị người ta xé toang, hóa thành bản thể thì không dễ dàng chạy trốn.

Hơn nữa, ngay bên cạnh hắn ta còn có một tử thi, cũng là một Thú Vương, nhưng lại bị người ta đạp nát, trở thành một bãi thịt nhầy, máu tươi nhuộm đỏ một mảng núi lửa.

Tuyết Báo Vương lâm vào tuyệt cảnh, hắn ta bi phẫn vô cùng, kẻ chết đi chính là một Đại Yêu Vương của núi Côn Lôn, rất hợp ý hợp tình với hắn ta, tuy nhiên lại ngăn không được một cước cuồng bạo của Hổ Kình Vương.

chênh lệch giữa bọn họ và cao thủ tuyệt thế quá xa.

"Lão Lạt Ma sẽ báo thù cho bọn ta, còn có, ngươi muốn động vào hai Ngưu Vương, Sở Ma Vương khẳng định cũng sẽ xuất hiện, nhất định sẽ chặn giết ngươi!" Tuyết Báo Vương không thèm đếm xỉa, mái tóc bạc đã nhuộm đẫm máu, giọng hắn ta trầm thấp, mang theo tức giận.

"Lão Lạt Ma chạy đến, tự nhiên sẽ có người chào hỏi hắn, trường mâu của ta đã sớm muốn uống máu La Hán của hắn! Về phần Sở Phong, ta ngược lại thật hi vọng hắn chạy đến chịu chết sớm một chút, nếu thật sự có can đảm xuất hiện, ta sẽ trực tiếp bóp chết hắn! Cái gì mà Ma Vương, thứ rắm chó, trước mặt Chư Vương Hải tộc thì hắn ta là cái thá gì, sẽ bị săn bắn, hành hạ đến chết!"

Giọng nói của Hổ Kình Vương giống như lôi đình, khuấy động cả vùng đất này, khiến cho ngọn núi lửa phụ cận cũng đang rung lên khe khẽ.

Vùng núi này đều cấu thành từ đá mácma cứng rắn, về phần núi lửa hoạt động thì chi chít vô số, rất nhiều ngọn núi đều đang cuộn trào ra làn khói đen nồng đậm.

Gần đó có mùi lưu huỳnh rất nồng, dòng nham thạch đỏ rực nóng chảy trôi đi, chảy ngang trên mặt đất, có vài khu vực chính là tử vong tuyệt địa đối với sinh vật bình thường.

Tuyết Báo Vương tựa lưng vào một tảng đá lớn, nửa người trên đều là máu, cánh tay phải bị Hổ Kình Vương xé toạc xuống, nằm ngay cách đó không xa, máu tươi chảy đầy cả mặt đất.

Hắn ta phẫn nộ mà không thể làm gì, hắn còn lâu mới là đối thủ của Hổ Kình Vương, Thú Vương Côn Lôn có giao tình thâm sâu với hắn ta đã chết ngay trước mắt, hắn đã liều mạng ngăn cản, thế nhưng dù bỏ ra cái giá là một cánh tay cũng không thay đổi được gì.

"Sao lại im re thế? Ngươi cho rằng lão Lạt Ma kia rất lợi hại phải không, cho dù đơn đả độc đấu cũng có người có thể chém đầu hắn ta. Còn Sở Phong kia, hắn cầu nguyện đi, nếu thật sự xuất hiện ở đây, hắn sẽ sung sướng lắm đấy!" Hổ Kình Vương tới gần, từng bước một mà đi tới, mặt đất bị đạp lên đều đang chấn động, đồng thời rạn nứt ra.

Cách đó không xa, trong dòng nham tương kia rầm rầm toát ra bọt khí nóng hổi.

Sở Phong đã nghe thấy thanh âm của Hổ Kình Vương, hắn lao tới, đứng trên một ngọn núi lửa đằng xa, ngóng nhìn về hướng này.

Chủ yếu là Hổ Kình Vương quá phô trương mà bá đạo, giọng của nó như lôi đình, truyền đi cách xa mấy chục dặm, cho nên Sở Phong mới có thể lập tức phát giác, sau đó thì cấp tốc chạy đến.

"Không tính trễ!"

Hắn đứng tại trên một ngọn núi lửa cực kỳ cao, ánh mắt đảo qua từng vùng lại từng vùng núi lửa,sau đó thì phát giác bóng dáng khôi ngô kia.

Thị giác của Sở Phong nhạy cảm, cũng nhìn thấy Tuyết Báo Vương, ban đầu muốn trực tiếp lao qua ngay, hiện tại chỉ có thể lặng yên tiếp cận, sợ Tuyết Báo Vương bị đột nhiên đánh giết.

Dưới chân núi lửa, Hổ Kình Vương đang cất bước, thân hình gã ta cao lớn, tóc đen rậm rạp, ánh mắt như hai tia chớp, mà trên thân còn có một luồng lệ khí đáng sợ.

Vèo một tiếng, gã ta vận dụng năng lượng tinh thần kéo lấy cánh tay cách đó không xa kia vào trong tay, cười gằn: "Nói cho ta biết hai con trâu kia ở nơi nào, ta sẽ trả cánh tay lại cho ngươi, lấy huyết khí hừng hực của cấp Vương mà nói, hoàn toàn có thể kết nối lại, còn có thể mọc lành lặn."

"Ngươi không cần hỏi nữa, ta đã sớm tách ra khỏi bọn họ rồi, căn bản không biết họ ở nơi nào." Tuyết Báo Vương rất suy yếu, không muốn nói thêm gì nữa.

"Không nói đúng không, ta lập tức nướng chín cánh tay này, sau đó từ từ ăn luôn, ngươi đừng hối hận!"

Hổ Kình Vương hắc hắc cười lạnh, nói đến đây, hắn mang theo cánh tay đẫm máu kia mà đi đến trước dòng nham thạch chảy xuôi, tự động đặt lên phía trên để nướng.

Cho dù là huyết nhục cấp Vương, nhưng dù sao cũng đã thoát ly thân thể của Tuyết Báo Vương, cách nham thạch con một đoạn khoảng cách mà đã phát ra chút mùi thơm thịt nướng.

"Ngươi!" Tuyết Báo Vương nổi giận đùng đùng, đối phương chậm rãi tra tấn như vậy, đây là nhục nhã trầm trọng đối với hắn ta, nếu như còn có sức đánh một trận, hắn ta hận không thể một đao chém phăng đầu đối phương.

"À, cánh tay này còn chưa có nướng chín, mặc dù hoạt tính đã yếu bớt, nhưng còn có thể nối lại, ngươi tự mình lựa chọn đi!" Hổ Kình Vương mang theo nụ cười lạnh mà nhìn xuống Tuyết Báo Vương.

"Cút mẹ nhà ngươi!" Tuyết Báo Vương giận dữ mắng mỏ, thân thể lung lay, chuẩn bị liều mạng, bị giết cũng không quan trọng, dù sao cũng tốt hơn bị làm nhục thế này.

Hổ Kình Vương mang theo vẻ khinh miệt, chế nhạo nói: "Chỉ loại Thú Vương như ngươi thế này, lại đến mười tên cũng không đủ cho ta giết, còn dám nổi giận với ta à, không biết sống chết!"

Bình Luận (0)
Comment