Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 565 - Chương 581: Lấy Bạo Chế Bạo (3)

Thánh Khư Chương 581: Lấy bạo chế bạo (3)

Một tiếng ầm vang, Sở Phong vồ tới, vận tốc vượt qua gấp năm lần âm thanh, nhanh đến cực hạn, nắm đấm của hắn phát sáng, như là hai vầng thái dương đang nổ tung ở nơi này!

"Chư vị. . ." Hổ Kình Vương rống to, gã ta biết không có biện pháp kéo dài thời gian nữa, muốn trực tiếp hô lên nơi này có Tỏa Long Thung, có một khu vực rất nguy hiểm.

Nhưng mà, Sở Phong rít lên một tiếng, vận dụng loại âm ba công Giao Ma rống này, chấn động trời cao, chắn hết đi âm thanh của gã ta.

"Giết!"

Hổ Kình Vương kinh sợ, trường mâu màu đen trong tay giống như một con Độc Long, bộc phát ra ánh sáng đen tuyền, đâm mạnh về hướng Sở Phong, muốn đâm giết hắn.

Trường mâu màu đen cực kỳ sắc bén, đồng thời ẩn chứa năng lượng kinh người cực kỳ, lúc này sát khí cuồn cuộn, đủ để xuyên thấu cả đỉnh núi, làm cho nó sụp đổ tan tành.

Qủa thật Hổ Kình Vương rất cường đại, chủng tộc của gã trời sinh đã có thần lực giúp cho bản thân gã ta có được thực lực tuyệt đỉnh trong những người có cùng cấp bậc, tuỳ tiện thôi cũng có thể đánh sụp cả đại sơn!

Nhưng mà, coong một tiếng, nắm đấm của Sở Phong phát sáng, cũng mang theo sức mạnh của vạn quân giáng xuống, cú đấm đó lại làm chấn động cánh tay gã đến run lên, làm gã chấn kinh.

Hổ Kình Vương cực kỳ rung động, tên nhân loại này có sức mạnh thật quá lớn!

Hắn dù ngang ngược, nhưng lại không có khinh thường Sở Phong, dù sao người này đã giết qua Hắc Đằng, điều này khiến gã phải vô cùng cẩn thận, nhưng bây giờ vẫn bị làm cho giật mình kêu lên.

Cho dù là cá voi sát thủ bình thường thôi cũng có được sức mạnh khổng lồ, càng đừng nói đến là gã ta sớm đã thành vương, về mặt sức mạnh thì hiếm ai có thể sánh vai với gã.

"Ngươi. . ."

Gã ta gào thét, mạnh mẽ mà huy động trường mâu màu đen, lại đâm về hướng Sở Phong lần nữa.

Thế nhưng so với lúc đánh giết Hắc Đằng thì hiện tại Sở Phong đã cường thịnh hơn một mảng lớn, bởi vì luyện thành Giao Ma Quyền hoàn chỉnh, sau đó thì dung hợp với Ngưu Ma Quyền thành công, chiến lực đã tăng lên một cách rõ rệt.

Hơn nữa, hắn đã luyện hộ thể Kim Chung Tráo của Hình Ý Quyền đến tầng thứ bảy, đây đều là biểu hiện cho việc thực lực tăng vọt, càng mạnh hơn so với trước kia.

Ầm ầm!

Sở Phong lấy song quyền trực tiếp đập văng trường mâu màu đen ra, đồng thời bên ngoài cơ thể hiện lên một cái chuông hoàng kim lớn, tiếng chuông vang lên liên hồi, đinh tai nhức óc.

Hắn cuồng bạo mà rung chuông lên, đánh đến trường mâu màu đen bắn ra tia lửa tung tóe, trượt qua một bên, chấn động đến hổ khẩu của Hổ Kình Vương cũng nứt ra, máu tươi chảy đầm đìa.

Lúc này Sở Phong bá đạo vô cùng, chiến lực toàn thân tăng lên đến cực hạn.

Đông!

Nắm đấm của Sở Phong phát ra ánh hào quang, khiến cho phạm vi trăm mét đều óng ánh khắp nơi, chói mắt cực kỳ, cả thiên địa này đều phảng phất như rung chuyển theo đó.

Phốc!

Hổ Kình Vương ho ra máu, hắn thực sự khó có thể chịu đựng, bị nắm đấm và cả cái chuông lớn hoàng kim bên ngoài cơ thể Sở Phong va chạm bị thương.

Coong một tiếng, dù là cán trường mâu màu đen trong tay gã ta cũng bị đánh bay ra ngoài.

"Làm sao có thể!" Gã ta gầm thét, gã từng đi qua Tam Thanh sơn, từng quan sát vết tích chiến đấu ở nơi đó, Hắc Đằng rõ ràng đại chiến với Sở Phong thật lâu mới bại vong.

Mà gã ta tự nhận mạnh hơn Hắc Đằng, bất kể thế nào cũng không có khả năng bị thương nhanh như vậy mới đúng.

Tất cả đều là vì Sở Phong phát cuồng, muốn tiêu diệt gã ta trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa thực lực của Sở Phong đúng là đã tăng vọt lên rất nhiều, hơn xa lúc trước.

Ầm ầm!

Trời nghiêng đất lỡ!

Khi Sở Phong đánh nắm đấm phát sáng ra lần nữa, Hổ Kình Vương trốn không thoát, chỉ có thể bị động dùng hai tay giao nhau mà nghênh kích, bởi vì trường mâu của gã ta sớm đã rời tay bay ra ngoài.

Phịch một tiếng, Hổ Kình Vương giống như đạn pháo bị đánh bay tung ra ngoài, máu phun phè phè, hai tay co rút, một cánh tay trong đó đã trực tiếp gãy xương.

Sở Phong giống như một tia chớp mạnh, nhảy lên một cái là hai ba mét, hắn có được thần tốc cho nên cũng trực tiếp đuổi kịp gã ta, lại vung nắm đấm lên lần nữa, đập về phía trước.

Hư không đều đang vang lên ầm ầm!

Hổ Kình Vương bị đánh đến phát ra tiếng gào thét, muốn rách cả mí mắt, cánh tay bị gãy xương kia của gã ta căn bản chịu không nổi đòn này, nó rung động đôm đốp, sau đó bịch một tiếng đã sụp nát.

Quyền ấn của Sở Phong quá mạnh mẽ, Hồ Kình Vương luôn tự nhận là thân thể cứng cỏi và rắn chắc có một không hai cũng không thể chịu nổi, một cánh tay của nó lập tức bị nổ tung biến thành một màn mưa máu bay đầy trời.

Hổ Kình Vương bị đánh bay ra xa ngàn mét, ầm một tiếng va vào một ngọn núi lửa, lập tức khiến cho chỗ đó rạn nứt, sau đó lại 'oanh' một tiếng, nham thạch nóng chảy ở bên trong tràn ra như vỡ đê, bùng nổ dữ dội.

Cảnh tượng này làm người xem có chút kinh sợ, hai người chém giết nhau, đánh tới mức dung nham đỏ thẫm đang hoạt động trong núi lửa cũng tràn lan, mãnh liệt sôi trào trên mảnh đất này, khói đen bốc lên dày đặc, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

"Sở Phong!"

Sắc mặt của Hổ Kình Vương có vẻ rất đau khổ, hắn ta gầm nhẹ một tiếng, như là con thú đang mệt mỏi tuyệt vọng, hơn nữa còn bị người ta đánh nát một tay, loại chuyện này thực sự là một thất bại nghiêm trọng đối với hắn ta.

Ngay sau đó Hổ Kình Vương nhảy lên, muốn chạy trốn thật xa khỏi núi lửa đang hoạt động này.

Mặc dù hắn ta rất kiêu ngạo nhưng cũng không muốn chết một cách oan chết uổng được, sự thật đã chứng minh hắn ta đánh không lại Sở Phong mà bây giờ còn tiếp tục ở lại đây thì chính là tự tìm chết rồi.

"Ta đến đây chỉ vì muốn giết ngươi, còn muốn đi sao? !" Giọng nói lạnh lùng âm u của Sở Phong vang lên, mặc dù hắn đang đứng ở phía sau nhưng chỉ bước một bước, ‘oanh’ một tiếng đã vượt qua bầu trời chặn lại con đường phía trước.

Hổ Kình Vương không nói lời nào, thay đổi hướng đi, vẫn muốn trốn xa khỏi chiến trường này.

Hắn ta muốn kéo dài thời gian, chỉ cần những người bạn đồng hành kia chạy tới cùng nhau vây bắt thì nhất định có thể tiêu diệt Sở Phong, nhưng trước hết phải chịu dựng được đến lúc đó.

Đáng tiếc, người hắn ta gặp phải là Sở Phong chứ không phải người bình thường, rất khó để có thể bỏ chạy, so về tốc độ mà nói hai người chênh lệch không nhỏ, về mặt chiến lực mà nói càng là một trời một vực không cùng đẳng cấp.

Bây giờ Hổ Kình Vương đã bị chặt đứt một cánh tay, đương nhiên càng không chịu nổi được, khắp người toàn là máu.

Ầm!

Trong lúc đang dốc toàn lực chạy trốn như này, hắn ta lại trúng một quyền nghiêm trọng từ Sở Phong.

Sở Phong nhảy lên từ phía sau, bổ nhào đến giống như trời long đất lở, mà khoảng cách này phải lên đến ba dặm, hắn thực sự giống như thần tiên hạ phàm vậy!

Hắn từ trên không trung đáp xuống mặt đất nhanh như chớp, cú đấm kia mang theo hào quang rực rỡ, sóng năng lượng tỏa ra có thể xem như khủng bố không gì sánh bằng, khiến cho Nhật Nguyệt Sơn Hà cũng phải tái mặt!

Bình Luận (0)
Comment