Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 573 - Chương 589: Gặp Lại (2)

Thánh Khư Chương 589: Gặp lại (2)

Đương nhiên, chuyện này chưa chắc đã là sự thật, dù sao đây cũng chỉ là do bọn họ tự suy đoán mà thôi, bất kể là Lư Vương hay là đám người Bàn Vương đều chưa từng thật sự gặp qua.

"Hi vọng bên trong vùng không gian núi Long Hổ này có loại dị thổ kinh người kia!" Sở Phong thầm chờ mong, nếu như hắn có thể kéo đứt đạo gông xiềng thứ sáu thì cho dù đám người Hải tộc thật sự xuất hiện sinh vật cấp bảy hắn cũng sẽ không sợ hãi chút nào!

Sở Phong đem mấy hạt hồ lô óng ánh cho đám người Mã Vương, Bàn Vương, sau đó bảo bọn họ rời đi, hiện tại những vương giả đỉnh cấp ở bên ngoài đều đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ, đây chính là thời điểm tốt để rời khỏi nơi này.

Bây giờ mảnh này không gian thần bí này là chiến trường thuộc về những cao thủ tuyệt thế, những người khác ở đây rất dễ dàng gặp phải tai ương ngập đầu.

"Sở huynh đệ, ngươi nhất định phải cẩn thận, hi vọng không lâu nữa chúng ta có thể ở trong núi Côn Luân thoả thích uống rượu!" Mã Vương nói.

"Yên tâm đi, chúng ta bây giờ lập tức đi ngay, sẽ mời lão Lạt Ma tới trợ giúp ngươi!" Bàn Vương nói, ở trong lòng bọn họ, lão Lạt Ma là nhân vật vô địch.

"Tốt, chính các ngươi cũng phải cẩn thận!" Sở Phong căn dặn, cho dù phía ngoài đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ nhưng cũng cần cẩn thận một chút.

"Vậy còn ta thì sao? !" Lư Vương cuống lên, nó cũng muốn chạy trốn, nó vốn dĩ luôn rất sợ chết, thật sự không muốn ở lại nơi này thêm một phút giây nào nữa.

Đặc biệt là sau khi cái tên Hổ Kình Vương chém xuống đuôi của nó cùng với gã Bạch Sa Vương vẫn luôn không ngừng truy sát nó đều chết rồi, đại thù đều đã báo, nó lại càng không muốn ở lâu.

"Tốc độ của ngươi đủ nhanh, có thể cùng thú cường giả vương đột phá sáu đạo gông xiềng sánh vai, ngươi theo ta cùng nhau tìm kiếm mấy người Hoàng Ngưu." Sở Phong không khách khí lưu nó lại.

"Be. . ." Lư Vương bực bội kêu to, khi nhìn thấy vẻ mặt của Sở Phong lộ ra vẻ không thân thiện, nó liền tranh thủ thời gian thay đổi một loại âm thanh khác để phát tiết bất mãn: "Ò, ò, uông, uông, dựa vào cái gì, ngươi nhìn ta đi, ta chính là một bàn thức ăn đấy có biết không, sơ hở ra là sẽ bị giết ngay lập tức đí.” ( Từ ‘ be’ con lừa kêu lên trong tiếng trung : 儿啊 – nghĩa là trẻ con )

"Đừng cách xa ta quá là được!" Sở Phong nói, hắn có tự tin có thể bảo vệ chu toàn được Lư Vương,nếu đến cuối cùng không được thì cứ nhét con lừa này vào trong chai không gian là được.

Sau cùng, lừa già cũng chỉ có thể rủ xuống đầu ỉu xìu đồng ý.

"Ăn chút chút đồ ăn nhẹ rồi chúng ta nhanh chóng đi tìm bọn Hoàng Ngưu, đi nhanh về nhanh, ngươi cũng có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này.” Sở Phong coi như an ủi nó một câu.

Bọn họ phân công nhau hành động, mở rộng phạm vi tìm tòi, thậm chí Sở Phong còn không tiếc thét dài mấy tiếng để tìm người, cho dù biết có thể sẽ hấp dẫn cường địch đến cũng không sợ, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm được Hoàng Ngưu.

Đáng tiếc, đến cuối cùng tới lần thứ hai Lư Vương chạy về hội họp với Sở Phong cũng không tìm thấy hai con trâu.

"Ta cảm thấy có một khả năng, khi đứng trước nguy hiểm như thế bọn họ quyết định mạo hiểm, chạy theo sau mông đám cao thủ tuyệt thế kia vào nơi sâu trong không gian này, kiểu như người ta vẫn hay nói ấy, cái gì mà ‘nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất’ ấy."

Lư Vương bỗng nhiên nói ra một ý nghĩ như thế.

"Ngươi chắc chứ?" Sở Phong hoài nghi.

"Ta là chuyên gia chạy trốn đấy, tiếc mạng mình nhất, mà dựa theo hiểu biết của ta với bọn Đông Bắc Hổ và cả Hắc lão đại thì ta đoán bọn họ sẽ làm ra quyết định như vậy, bởi vì ý nghĩ của các thiên tài đều giống nhau."

"Như các ngươi còn là thiên tài á? Muốn sống đến độ không có tiết tháo, phương diện này xem chừng đúng là rất giống nhau." Mặc dù Sở Phong nói như vậy, nhưng hắn cũng có chút đồng ý với lời con lừa nói, theo tình hình nàyhai con trâu chỉ còn nước thật sự đuổi theo tiến vào nơi sâu trong không gian, đi tới khu vực nguy hiểm nhất để tìm ra một đường sinh cơ.

( Tiết tháo : dùng để chỉ những người có đạo đức, nhân phẩm, trung nghĩa,...)

Dù sao thì đối với Bạch Sa Vương và Hổ Kình Vương, nếu cứ chờ ở đây để cho mấy vương giả đỉnh cấp đuổi tới thì chỉ có một đường chết mà thôi, cho nên nơi sâu xa trong không gian thần bí này xem ra càng an toàn hơn phía ngoài.

Những Hải tộc khác mục tiêu không phải Hoàng Ngưu đợi đến lúc người.

Cách bên ngoài 800 dặm, tại một nơi sâu trong không gian.

(1 dặm = 500 mét )

Bên trong một thung lũng, Hoàng Ngưu ngồi xếp bằng, quần áo trên nó người tan nát, vết máu loang lổ, khuôn mặt nhỏ kìm nén đến đỏ rực, đỉnh đầu còn có máu chảy ra, năng lượng trong cơ thể sôi trào mãnh liệt cứ như một con lũ bất ngờ đánh tới, chuẩn bị làm vỡ bờ đê.

Đại Hắc Ngưu ở phía xa đi tới đi lui nôn nóng, nó đang hộ pháp cho Hoàng Ngưu.

Đại Hắc Ngưu bây giờ cực kì thảm, một cái sừng của nó bị gãy vỡ, vết thương trên người không ít, minh chứng cho việc nó bị trọng thương.

Trong lòng nó rất bất an, cảm thấy mình thật sự bị bức ép đến sắp không xong rồi, bọn nó không ngừng bị đuổi giết, thậm chí có mấy lần suýt nữa đã chết rồi.

Cho dù chúng nó đã rất mạo hiểm, chọn cách tiến nào nơi sâu trong không gian này để chạy trốn, nhưng đợi đến lúc đã thoát khỏi Bạch Sa Vương bọn nó vẫn cảm thấy có nguy hiểm đang rình rập không ngừng, chỉ cần có chút sơ sót sẽ bị những cường giả khác của Hải tộc phát hiện.

Tại nơi này, những vương giả Hải tộc kia mặc dù sẽ không chỉ đuổi theo giết bọn họ, nhưng nếu lỡ như gặp phải, chúng nhất định sẽ ra tay.

Mà những người đi tới nơi này đều đã là vương giả đỉnh cấp!

Ít phút trước, Đông Bắc Hổ vì muốn Hoàng Ngưu an tâm bế quan, đã tự mình đi ra bên ngoài dò xét, đúng lúc ấy có hai tên cường giả đã đột phá sáu đạo gông xiềng đi tới, lần này, Đông Bắc Hổ rất thú vị, không phản bội, hơn nữa không tiếc liều mạng đặt mình vào nguy hiểm, đem hai tên kia dẫn dụ đi tới chỗ khác.

"Gào gừ. . ."

Tiếng gào thét phẫn nộ của Đông Bắc Hổ từ nơi xa chừng mấy chục dặm truyền đến, chắc hẳn là nó đã gặp phải phiền toái lớn và đang tiến hành ác chiến.

"Mẹ, Lão Tử liều mạng với các ngươi!" Đại Hắc Ngưu nhỏ giọng gầm lên, nó cầm thiền trượng lên, nhanh chân đi ra ngoài thung lũng, muốn tới trợ giúp Đông Bắc Hổ.

Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Kim Điêu đang uể oải suy sụp ở gần đó, nói: "Bảo vệ tốt trâu nhỏ!"

Trên thực tế, Kim Điêu Vương bây giờ cũng cực kì thảm, cánh của nó suýt chút nữa đã bị người ta xé rách xuống, vẫn còn đang nằm yên bất động.

Nó không thể nào quên được cảm giác kia, khi nó đang giương cánh bay ngang trời thì cái tên Hải Thần Hổ đáng sợ kia nhảy lên một cái, chỉ một tát đã suýt chút nữa đập nó rơi xuống đất, cú tát đó sát khí ngợp trời, dũng mãnh vô địch. Nếu không phải đúng vào thời khắc mấu chốt Hoàng Ngưu vận dụng Kim thân la hán chỉ thì tất cả bọn họ đều chết rồi!

Bình Luận (0)
Comment