"Binh khí của Bạch Sa Vương!" Thời khắc này, Hải Ưng Vương mới thật lòng kinh ngạc, sinh ra cảm giác ớn lạnh toàn thân, có chút e ngại với Sở Phong.
Bởi vì, Bạch Sa Vương là một trong những vương giả đỉnh cấp của Hải tộc, so với những cao thủ kéo đứt sáu đạo gông xiềng khác mạnh mẽ hơn không ít, đến cả Hải Thần Hổ dũng sĩ tuyệt thế cũng coi trọng gã ta.
Vèo!
Hải Ưng Vương lập tức bay lên cao hơn, bây giờ nó vô cùng kiêng kỵ Sở Phong, không dám gắng gượng chống đỡ, lâm trận lại lui về phía sau.
"Ngươi. . ." Hải Âu Vương giật mình, lực công kích vì thế cũng giảm mạnh theo.
"Gan của các ngươi đâu? !" Gã cường giả của Hải tộc đứng ở trên mặt đất tức gần chết, chẳng nhẽ để gã một mình đơn độc đối kháng với cái tên con người này sao?
Lười đao tỏa ra ánh sáng như tuyết, nơi này sát khí nổi lên cuồn cuộn.
Gã cường giả của Hải tộc không bị thiền trượng bắn trúng cho nên không bị trọng thương giống gã trước đó, sức chiến đấu của gã cũng không kém.
Chiến đấu va chạm kịch liệt, núi rừng nổ tung!
Thậm chí, tất cả những ngọn núi gần đó đều bị năng lượng từ ánh đao của Sở Phong chặt đứt ra thành hai, ba toà núi nhỏ hơn, phía còn lại, gã cường giả của Hải tộc khắp người toàn là máu, vết thương nằm chồng chất dày đặc.
Hắn chỉ kiên trì được hơn mười chiêu đã tới cực hạn.
Ầm!
Ở giữa không trung, Hải Ưng Vương há mồm bắn ra một muồn năng lượng lên ánh kiếm.
Hải Âu Vương cũng mở cánh ra, lông chim lao xuống như thể có mấy chục thậm chí hàng trăm mũi tên đang thần kì lao tới, xung kích Sở Phong.
Coong.. .
Một tiếng chuông vang vọng khắp núi rừng, bên ngoài cơ thể Sở Phong xuất hiện lên cái chuông lớn, lúc nãy hắn đã kịp vận dụng Hình Ý quyền tạo thành Kim Chung Tráo bảo vệ cơ thể, với trình độ của hắn bây giờ thì hầu như tất cả các ngoại vật đều khó có thể tổn thương thân thể hắn.
Đúng lúc ây, hai con cầm vương ở trên không trung nhanh chóng lao về hai hướng khác nhau, một con bổ nhào về phía Đại Hắc Ngưu, một con bổ nhào về phía Bạch Hạc của Thục Sơn Kiếm Cung, muốn bắt hai người bọn họ đi.
Hải Âu Vương lao tới chỗ Đại Hắc Ngưu lại bị phi kiếm của Sở Phong chém một nhát, đến cả những mũi tên mà nó bắn xuống đầy trời đều đã bị ánh kiếm cắt nát.
"Giết!"
Cũng chính vào lúc này, Sở Phong bạo phát tinh lực như đại dương, lỗ chân lông toàn thân đều tỏa ra năng lượng, toàn thân phát sáng óng ánh.
Trường đao trong tay hắn hóa thành một chùm sáng như vầng ngân hà, bổ tới gã cường giả của Hải tộc người đầy vết máu đang khổ sở giãy dụa ở trước mặt.
Đòn này ra hắn cũng đã dốc toàn bộ sức lực, tốc độ nhanh như chớp giật, đối phương căn bản không tránh được, chỉ có thể ra sức đối kháng.
Phốc!
Ánh đao rực rỡ, bổ đôi binh khí trong tay đối phương, đồng thời đem gã cường giả của Hải tộc đồng thời bổ đôi thành hai nửa, mưa máu vung vãi đầy đất, hai nửa cơ thể phân biệt ngã về hai bên.
Sở Phong nhấc đao, từ trong hai mảnh thân thể chạy vọt về phía Bạch Hạc, tiến hành cứu viện.
Nếu không phải trước kia cung chủ của Thục Sơn Kiếm Cung bị trọng thương bởi Đại sát khí, căn bản sẽ không bỏ quên một bước này, dù sao hắn cũng là một vị cao thủ tuyệt thế chân chính, thuật ngự kiếm xuất thần nhập hóa.
Coong!
Nhìn thấy hải ưng vồ giết về phía mình, trong lúc nguy cấp nhất, Bạch Hạc miễn cưỡng vận dụng phi kiếm tiến hành một đòn ngăn trở địch nhân cuối cùng.
Như vậy cũng đủ rồi, Sở Phong tranh thủ lao đến đó, Sở Phong giết tới chỗ của Bạch Hạc, trường đao trắng như tuyết bổ tới hải ưng.
Hải ưng hí dài, ra sức giương cánh, xông lên trên trời cao, không dám gắng chống đỡ, nhưng dù đã lập tức chạy trốn nó vẫn bị ánh đao chạm đến, lông chim kèm theo mưa máu rơi xuống tán loạn.
Bụng nó đã bị thương, cả cơ thể suýt nữa bị xé ra hai nửa!
"Sở Phong, ngươi chờ đó!"
Hải Ưng Vương tức giận rít gào, nó đã thoát được mũi nhọn từ phía Sở Phong, dù không quyết đấu với hắn nhưng cuối cùng nó vẫn trúng một đao.
Xoạt xoạt xoạt!
Ánh đao tỏa ra, Sở Phong xoay người lao tới chỗ Hải Âu Vương cách đó không xa, thanh phi kiếm của hắn đang vây quanh Hải Âu Vương chém đánh, cuốn lấy nó không rời, đồng thời cũng áp chế lại hành động của nó, khiến cho nó không thể giương cánh lao lên trên không.
Đại Hắc Ngưu lau đi một vệt mồ hôi lạnh, vừa nãy Hải Âu Vương có vẻ như muốn giương trảo xé rách nó, may mà võ công tinh thần và ngự kiếm thuật của Sở Phong đủ tinh diệu mới cứu cho nó được về một mạng.
Hải Âu Vương ra sức xung kích phi kiếm, muốn bỏ chạy.
Thế nhưng, nó còn chưa chạy được thì Sở Phong đã chạy tới, mang theo ánh đao hung mãnh ngợp trời, nhảy lên một cái xông tới giữa không trung, bổ mạnh về phía Hải Âu Vương, ánh đao chém tới giống như tia chớp màu trắng mang theo năng lượng quá mức khủng bố, nó căn bản không chống đỡ được.
Lúc này, Sở Phong đã sử dụng năng lượng tinh thần vận chuyển bản thân, thân mình lơ lửng giữa không trung, cùng hải âu đại chiến, bên cạnh đó còn dùng cả phi kiếm áp chế không cho nó đào tẩu.
Sau hơn mười chiêu, Sở Phong một đao bổ tới, tươi sống đem Hải Âu Vương giữa không trung chẻ thành hai nửa, nó kêu lên một tiếng thảm thiết sau đó hai phần cơ thể rơi xuống đất, triệt để chết đi.
"Ngươi dám!"
Đúng luc này, Đại Hắc Ngưu lại vừa kinh vừa sợ nổi giận đùng đùng ở bên cạnh kêu to.
Bởi vì nó đã thấy Hải Ưng Vương thế mà lại quay lại, bổ nhào tới thung lũng cách đó không xa, đôi cánh của nó gồ lên, công kích vào trong, từng tia từng tia năng lượng rơi xuống liên miên.
Không cần nói tới bên trong hang núi, đến cả vách núi xung quanh cũng đang rạn nứt, ầm ầm sụp đổ rơi xuống dưới, đất đá sắp sửa nhấn chìm thung lũng.
Hải Ưng Vương không chạy trốn, nó phát hiện ra Hoàng Ngưu đang ngồi xếp bằng ở bên trong sơn cốc, liền nổi lên ý muốn giết chết Hoàng Ngưu, bởi vì Hải Ưng Vương biết quan hệ của mấy người Sở Phong với Hoàng Ngưu rất tốt.
"Hải ưng ngươi chết chắc rồi!" Sở Phong kêu to.
Hắn vốn đã cảm ứng được Hoàng Ngưu ở đó, từ sớm đã sai Lư Vương đi phòng tai họa, dù vậy khi thấy cảnh tượng núi lở đất sụp kia vẫn hết sức lo lắng.
Hắn đã chém chết Hải Âu Vương, giải quyết xong nguy cơ chỗ Đại Hắc, lập tức xoay người chạy về phía thung lũng, đồng thời lấy ra trường mâu màu đen.
Bên trong thung lũng, trong tay Lư Vương đang cầm chiếc lọ không gian.
Trước đó Sở Phong sau khi lấy ra trường mâu màu đen và Trường Đao trắng như tuyết liền bí mật đem bình Ngọc Tịnh ném cho Lư Vương, thấy tình hình có điểm không ổn, Lư Vương nhanh chóng đem Hoàng Ngưu đang bất động vào bên trong bình Ngọc Tịnh
Nó không dám đụng vào cơ thể Hoàng Ngưu, lại sợ Hoàng Ngưu có thể bị nghẹt, chỉ có thể đem cả những tảng đá xung quanh và đất đá chỗ Hoàng Ngưu ngồi thu vào.
Sau đó, Lư Vương xùng với Kim Điêu Vương đang trọng thương ở trong bên trong thung lũng tránh trái tránh phải, luồn lách thoát được những tia năng lượng từ giữa bầu trời đang trút xuống.
Lúc này, vách núi xung quanh bọn nó cũng đang đổ nát, cứ như lũ tràn bờ đên, dần dần bao phủ kín nơi này.