Xoạt!
Thời khắc này, nó, nhằm phía trên không.
Đúng lúc này, Sở Phong rút trường mâu màu đen trên đất lên, mạnh mẽ ném lên không trung, trường mâu hóa thành một đạo tia chớp đen lao tới chỗ Hải Ưng Vương. Nó cực lực tránh né, nhưng một cái cánh vẫn bị xuyên thủng, nổ tung non nửa, nó đau nhức khó nhịn, không nhịn được rú lên một tiếng dài, nhanh chóng đập cánh trốn về phương trời xa.
"Hống!"
Sở Phong gào thét, không muốn buông tha nó, cực kì nhanh đuổi theo, từ trên mặt đất nhảy một cái. Ban nãy hắn thấy cái con cầm vương này ban nãy đã suýt nữa chạy trốn thành công, không thể phân thân nên không đuổi theo, thế mà nó lại dám quay đầu muốn giết Hoàng Ngưu, càng nghĩ lửa giận càng bùng lên mãnh liệt.
Toàn thân Sở Phong như là có hào quang nhảy nhót, tốc độ nhanh tới cực hạn, hắn dọc theo một ngọn núi lớn xông lên, từ trên đỉnh ngọn núi bay lên không, trực tiếp đuổi tới sát gần Hải Ưng Vương.
Hải Ưng Vương đập cánh liên tục, bay lên càng lúc càng cao, trái tum của nó đang run rẩy sợ hãi, hồn vía đã lên mây, nó xưa nay chưa từng nhìn thấy người nào có tốc độ nhanh như vậy, lại có thể đuổi theo nó.
"Chết đi!"
Sở Phong hét lớn, lấy phi kiếm ra, lăng không một kiếm ngút trời, phốc một tiếng xuyên thấu thân thể Hải Ưng Vương, khiến cho nó thét lên một tiếng, sau đó mãnh liệt rơi xuống một đoạn.
Cùng lúc đó, Sở Phong cũng đã vọt tới điểm cao nhất hắn có thể chạm đến trên bầu trời, lập tức muốn rơi xuống.
Hắn mạnh mẽ vung động trường đao trong tay, tia năng lượng cao vút bắn ra!
Phốc!
Sau cùng, trong tiếng kêu thảm thiết của Hải Ưng Vương, Sở Phong một đao ở trên trời chém thẳng, tách cơ thể nó ra làm đôi, thi thể kèm theo mưa máu rơi xuống mặt đất.
Bên trong núi rừng, hai tên cao thủ Hải tộc đang vây công Bạch Xà, tận mắt nhìn thấy cảnh này thì tim mật đều run rẩy mãnh liệt!
Đặc biệt khi nhìn thấy Sở Phong như là Ma thần dọc trời mà lên, cuối cùng từ đầu đến cuối chỉ cần hai đao đã chém chết Hải Ưng Vương, cả hai đêò bị doạ đến độ sắc mặt trắng bệch, hai đại cao thủ không nói lời nào nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Cái tên con người này thật đáng sợ, trong ấn tượng của bọn hắn, thế gian này thật sự chỉ có Hải Thần Hổ trời dũng sĩ mới có loại thủ khiếp đảm được như này.
Hai tên cao thủ Hải tộc quả thực đã bị dọa sợ, cái tên con người kia thật đáng sợ, lăng không một đao chém chết Hải Ưng Vương, tuyệt thế dũng mãnh giống như Thiên Thần hạ giới!
Bọn họ chớp mắt trốn ra ngoài ngàn dặm, không quay đầu lại chạy trối chết.
Phải biết rằng, hai kẻ này chính là hai cao thủ đã đột phá sáu đạo gông xiềng, vậy mà bây giờ lại bị khủng hoảng tới như vậy, có thể thấy được trận chiến vừa nãy đối với bọn họ tạo nên kích thích lớn tới nhường nào!
Bên trong thung lũng, đất đá trên vách núi sụp đổ ngổn ngang, đá tảng lăn lộn khắp nơi, Lư Vương trong lòng chửi mắng liên tục, nó bị đá đập đến độ mặt mũi bầm dập, thậm chí còn có vài vết thương cũ bị tróc ra, chảy máu đầy thân.
May là mấy tia năng lượng Hải Ưng Vương đánh xuống đều bị nó thoát được.
Kim Điêu Vương ở bên cạnh lại ỉu xìu ủ rũ, mới vừa rồi nó bị đập không nhẹ, vốn dĩ ban đầu một cái cánh đã bị gãy xương, hiện tại triệt để không có cách nào bay nữa rồi.
Chẳng qua, may là cả hai chúng nó đều không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Vừa nãy Lư Vương vận dụng hết khả năng, cho dù đang bận rộn trốn đằng đông nấp đằng tây cũng vững vàng duy trì chiếc lọ không gian ổn định, bởi vì nó sợ mình di chuyển quá nhanh sẽ ảnh hưởng đến Hoàng Ngưu ở bên trong.
Ầm!
Xa xa, thi thể của Hải Ưng Vương rơi xuống, khiến cho núi rừng chỗ này lần thứ hai kịch liệt rung động một phen, mảnh đất kia bị máu nhuộm đỏ.
Vèo một tiếng, Sở Phong xuất hiện, đi tới bên trong thung lũng đổ nát, hắn có chút căng thẳng, lo lắng Hoàng Ngưu gặp chuyện không may.
Lư Vương thấy hắn ngay lập tức lao tới tranh công, bày cho Sở Phong nhìn mặt mũi bầm dập của nó, nói nó dù bị mấy vạn cân đá tảng không ngừng oanh tạp nhưng nhưng hai tay vẫn cố gắng ốn định cho Hoàng Ngưu trong bình, giúp Hoàng Ngưu không có việc gì.
Sở Phong tiếp nhận bình Ngọc Tịnh, cẩn thận đem Hoàng Ngưu thả ra, nhìn thấy lỗ chân quanh người nó tràn ngập tinh lực, hai mắt nhắm nghiền, quả thực khiến cho người ta rùng mình.
Sở Phong đã từng tự mình trải qua, dựa vào chính bản thân để xé rách gông xiềng trong cơ thể, độ khó thật sự rất lớn.
Dáng vẻ bây giờ của Hoàng Ngưu khiến cho hắn rất lo lắng, dù sao tuổi tác của nó quá nhỏ, làm như vậy quá mạo hiểm.
Sở Phong cẩn thận truyền âm, muốn đánh thức nó, bảo nó không cần liều mạng. Nhưng mà không nghi ngờ chút nào, Hoàng Ngưu trong khi vận chuyển phương pháp hô hấp đặc biệt, tâm thần hết sức chăm chú, quả thực ngăn cách với ngoại giới, gần như tự mình đóng kín ý chí tinh thần. Hoàng Ngưu vẫn như là không có cảm giác, không đáp lại một lời.
Sở Phong nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cũng vận chuyển loại phương pháp hô hấp thần bí kia, truyền từ người hắn sang người Hoàng Ngưu, nhịp đập năng lượng nhất trí!
Sau cùng Hoàng Ngưu cũng có phản ứng, chậm rãi mở mắt ra, nó cảm nhận được tinh lực đang dần dần thu lại, xao động năng lượng cũng từ từ bình tĩnh lại, than nhẹ: "Nguy hiểm thật!"
Nó quá nóng lòng muốn thành công, tập trung quá mức, suýt nữa đã gây nên họa lớn, nói cho cùng tuổi của nó còn quá nhỏ, không thích hợp bá đạo vượt ải như thế.
Hơn nữa, vừa nãy nó suýt nữa đã lạc lối.
"Phốc!"
Hoàng Ngưu ho ra một ngụm máu, nó cũng bị thương, cơ thể lay động một hồi rồi trực tiếp ngã ra đằng sau.
Thật dọa cho Sở Phong nhảy lên một cái, hắn nhanh chóng đỡ lấy Hoàng Ngưu, lo lắng, lẽ nào đã tổn thương tới căn cơ? Nếu như thế thì rất không ổn.
Đến cả Lư Vương ở bên cạnh cũng hồi hộp lên, nó lo lắng Hoàng Ngưu lành ít dữ nhiều.
"Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, may là đã tỉnh lại, nếu không cứ tiếp tục thêm nữa, thật sự có thể sẽ gây ra đại sự." Hoàng Ngưu nghĩ lại cũng thấy sợ hãi.
Lúc này, tiếng kêu gào của Đại Hắc Ngưu truyền đến, khiến cho Sở Phong cả kinh, còn tưởng rằng cường địch lại đánh tới đây.
"Mau đi cứu người!"
Đại Hắc Ngưu rốt cục có thể di chuyển, chạy vào bên trong thung lũng đổ nát, vô cùng nóng nảy, hô to kêu gọi Sở Phong, muốn hắn tranh thủ thời gian đi cứu viện Đông Bắc Hổ.
Bạch Hạc của Thục Sơn Kiếm Cung ở gần đấy cũng thở phào một hơi, tiến vào bên trong thung lũng, ngoài ra Bạch Xà cũng đến, thương thế của bọn họ rất nặng, đều cần tĩnh dưỡng.
Sở Phong có rất nhiều lời muốn hỏi bọn họ, muốn biết rõ nội tình, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của Đại Hắc Ngưu, liền bảo nó chỉ dẫn phương hướng đi cứu người.
"Ở bên kia, trước đó không lâu ta còn nghe được tiếng tên kia gào thét, nhưng mà bây giờ lại không còn chút động tĩnh nào."
"Các ngươi chờ ở chỗ này, cẩn thận một chút!"
Sở Phong nói xong, 'oanh' một tiếng nhảy lên, mang theo Trường đao trắng như tuyết, chạy ra mấy chục dặm bên ngoài, đem tốc độ tăng lên cực điểm.