Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 578 - Chương 594: Hội Họp (2)

Thánh Khư Chương 594: Hội họp (2)

Trước đó mảnh rừng núi xanh um bây giờ lại có những chỗ đại thụ liên miên ngã xuống, rất nhiều chỗ không còn một ngọn cỏ, như là bị sao băng va chạm, mặt đất như bị nhiệt độ cao làm cho nóng chảy tới độ tạo thành những hố to nhỏ không đồng đều.

Đây là quyết đấu do sinh vật Cấp Vương gây nên.

Sở Phong trong lòng chìm xuống, hắn một hơi cấp tốc chạy đi gần trăm dặm, ở trên đường đi nhìn thấy không ít da lông của Đông Bắc Hổ, xem ra tên kia đã bị thương.

Lần này, Đông Bắc Hổ hiếm thấy lại rất có cốt khí, không phản bội lại bọn Hoàng Ngưu, vì mấy người Hoàng Ngưu ác chiến cùng Hải tộc, dẫn dụ cường địch rời xa, chuyện này khiến cho Sở Phong cảm thấy rất bất ngờ.

Mà hiện tại khi hắn biết nó bị thương không nhẹ, tâm tình cũng có chút nôn nóng.

Rốt cục, sau khi lần theo gần 200 dặm, Sở Phong mới nghe được tiếng hổ gầm.

Sở Phong lướt qua rất nhiều dãy núi, mỗi một lần nhảy lên đều nhảy qua một ngọn núi, khi hắn tới gần nghe thấy tiếng hổ thì rốt cục có chút yên lòng, tối thiểu Đông Bắc Hổ vẫn chưa chết.

"Khó có khi nó lại kiên cường được như vậy, chiến đấu được tới tận lúc này mà vẫn còn sống.” Lần này cái nhìn của Sở Phong đối với Đông Bắc Hổ có phần thay đổi, trước đây luôn cảm thấy nó quá không tiết tháo, không có khí chất của Bách Thú Chi Vương ( vua của muông thú ).

Xa xa, âm thanh hổ gầm lại vang lên.

Nhưng mà khi nghe rõ hơn thì Sở Phong liền thấy ngạc nhiên, biểu hiện trên mặt trở nên cứng nhắc.

Bởi vì, hắn nghe được âm thanh vừa hống vừa kêu của Đông Bắc Hổ:

"Đừng đánh, ta đầu hàng!"

"Ta phục rồi, quyết định bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, không được đánh nữa!"

"Bản vương chuẩn bị quy hàng, cùng Hải tộc làm nên đại sự, các ngươi mau mau thu tay lại!"

"Ta và Hải tộc các ngươi có quyen biết đó, lúc trước khi ở Giang Tây còn làm quen kết bạn với rất nhiều vương giả Hải tộc mà!"

"Mịa nó, tổ sư hai ngươi, có nghe hay không a? Đại gia à, ta muốn đầu hàng!"

Sở Phong triệt để không còn gì để nói, con hổ này đúng thật là bản tính cũng khó dời, chẳng có tí nào quan tâm mặt mũi, cứ thế khóc lóc van nài muốn xin đầu hàng.

Chỉ là, có vẻ như mấy tên cường giả của Hải tộc kia không muốn để ý lời nó nói, một lòng muốn giải quyết nó.

"Các ngươi không thấy ta cùng Hải Thần Hổ dài gần như sao, ta và nó có liên hệ máu mủ, hai người các ngươi đang mạo phạm tới uy nghiêm của bộ tộc chúng ta đấy!"

"Mẹ, gặp phải hai cái kẻ ngu si, một câu cũng không nói, không có cách nào nói chuyện nữa mà, còn có để cho người ta sống hay không? Cứu mạng với, ai tới cứu bản vương với!"

Đông Bắc Hổ gào khan.

Sở Phong quả thực không nhìn nổi nữa, rời khỏi rừng cây ra ngoài, chạy nhanh tới chỗ mảnh đất đã bị chiến đấu làm cho trọc lốc.

"Đình chiến, ta mang bọn ngươi đi tìm Sở Phong, ta biết hắn ở đâu, ta đem hắn bán cho cho các ngươi!" Đông Bắc Hổ kêu to.

Bố tổ nhà ngươi! Sở Phong sắc mặt thẫn thờ, trực tiếp xuất hiện ở nơi biên giới chiến trường.

"Gào. . . Quái đản!" Đông Bắc Hổ nhìn thấy hắn kêu lên một tiếng sợ hãi, quả thực không thể tin được mắt của mình nữa, nó dùng sức xoa xoa hai mắt, muốn chứng minh là mình không nhìn lầm.

"Gào gừ. . ." Nó tru lên như sối, vừa kêu to, vừa nhảy nhót vui mừng.

"Người anh em, ngươi rốt cục cũng xuất hiện, mau mau qua đây giúp ta giết chết mấy tên này, ta sắp bị hai cái tên khốn kiếp này đánh chết rồi, ta đây yếu đuối mong manh, không đỡ nổi một đòn, kế tiếp giao hết cho ngươi đó!" Đông Bắc Hổ vắt chân lên cổ lao nhanh chạy tới chỗ Sở Phong.

"Ngươi không phải muốn bán ta cho bọn họ sao?" Sở Phong mặt tối sầm nói.

Đông Bắc Hổ quả thực muốn lệ rơi đầy mặt, chuyện như vậy lại bị phát hiện. Nó vội vàng giải thích, nói: "Ta là loại người như vậy sao? Ta mặc kệ, đừng để ý mấy chuyện này nữa! Ta chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, lừa gạt hai cái tên khốn kiếp Hải tộc kia!"

Trên thực tế, ấn tượng lần này của Sở Phong đối với nó không xấu, nếu như Đông Bắc Hổ thật sự quy hàng như lời nó nói, nó đã có thể trực tiếp dẫn hai tên cường giả của Hải tộc này đi bắt Hoàng Ngưu rồi. Thế nhưng lần này nó vì bảo vệ mấy người Hoàng Ngưu, chủ động dẫn hai cao thủ Hải tộc đi.

Ở phía đối diện, hai người kia đều là một đầu tóc xanh, đến cả da thịt cũng là màu xanh biếc, đồng thời còn ánh ra màu kim loại.

"Ta nói với ngươi nha, cơ thể hai tên khốn kiếp này quá rắn chắc, căn bản đánh không nổi!" Đông Bắc Hổ nhắc nhở.

Cheng!

Trường đao sáng như tuyết trong tay Sở Phong hàn quang lóng lánh, hắn kéo lợi khí đi về phía trước, căn bản là không sợ hãi chút nào.

"Binh khí của Bạch Sa Vương!" Nhìn kĩ binh khí của Sở Phong hai tên cao thủ ở đối diện rốt cục thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ kiêng dè.

Thế nhưng, bọn họ đã ra tay rồi, không thể lùi bước.

"Ầm!"

Một tên trong đó trực tiếp đánh tới, toàn thân tỏa ra ráng mây xanh, cố gắng chống đỡ với Sở Phong.

Sở Phong một đao bổ tới, chém lên người một người, tia lửa văng gắp nơi, nhưng lại không thể bổ ra, điều này làm cho hắn giật nảy cả mình.

Tên còn lại cũng bắt đầu di chuyển, hóa thành một đạo ánh sáng xanh lục, cùng Sở Phong cứng đối cứng.

"Cũng thật cứng nha!" Sở Phong thầm nghĩ, hoá ra Đông Bắc Hổ không phải là nói bậy nói bạ, hai tên quái vật này đều là rừa biển.

Người bình thường thật đúng là không đánh bại được phòng ngự của hai con rà biển này, mai rùa kiên cố kinh người.

Đông Bắc Hổ ở phía sau hô to: "Trước đó ta bị người đuổi giết, nguyên khí đại thương, cho nên sức chiến đấu giảm mạnh, nếu không thì đã giết chết hai tên khốn kiếp này rồi!"

Sở Phong vận chuyển phương pháp hô hấp, toàn lực ứng phó, hắn cũng không tin không chém đứt được cái mai rùa này, miệng và mũi hắn tỏa ra sương trắng, lỗ chân lông quanh thân phát sáng.

"Giết!"

Sở Phong gào to, trường đao trong tay phát ra ánh sáng càng thêm óng ánh.

"Đi!" Hai con rùa biển linh cảm được không ổn, xoay người bỏ chạy.

"Chạy đi đâu!" Sở Phong quát lên.

Không thể không nói, hai con rùa biển khí thế bất phàm, tốc độ thế mà cũng rất kinh người, chỉ là bọn bất hạnh lại gặp phải Sở Phong, muốn trốn cũng không trốn được.

Một phen rượt đuổi, một đường chém giết.

"Xoạt!"

Cuối cùng, trường đao trắng như tuyết trong tay Sở Phong vẽ ra một chùm sáng đáng sợ, đem một tên chém thành hai nửa, máu văng ts tung, hóa thành bản thể rùa biển.

"Ta cùng ngươi liều mạng!" Gã còn lại kêu to.

Phốc!

Lần này, Sở Phong càng thêm kiên quyết, lạnh lùng dùng hết khả năng bổ ra mười mấy đao, rốt cục đem gã rùa biển còn lại chém chết.

Đông Bắc Hổ thấy vậy giật mình, mấy ngày không thấy, thực lực Sở Phong lại tiến nhanh nữa rồi, chỉ dùng chút thời gian đã hai con rùa biển đao thương bất nhập đánh giết, quả thực đáng sợ.

"Xuất gia mấy ngày liền có thể lợi hại lên nhiều như thế sao? Lần sau ta cũng sẽ tới Đại Lâm tự ăn chay niệm Phật!" Đông Bắc Hổ lẩm bẩm.

Đã thoát khỏi tình thế nguy cấp, nó rất vui vẻ, chạy tới dò hỏi Sở Phong sao lại tới đây rồi, đã từng gặp được những nhân vật lợi hại nào.

Bình Luận (0)
Comment