Lần trước, khi một chiếc đĩa bay ở đây tàn phá, nó đã trực tiếp bị đám mây hình nấm chôn dấu dưới núi Long Hổ này cắn nát tan tành, xác nằm lại tại đây.
Hiện tại cái binh khí này lại xuất hiện, nó thậm chí còn muốn tiêu diệt người cổ đại tiến hóa vừa xuất thế kia.
Ầm ầm!
Một một rồng một hổ lao đến, tới gần đạo quán nhỏ mãnh liệt hướng về phía dưới cắn giết.
Lúc này, nữ tử phong thái tuyệt thế đi ra từ bên trong đạo quán nhỏ kia chỉ đưa một cánh tay trắng như tuyết lên, dáng vẻ như sương như tuyết, không có một chút nào dấu hiệu như bị phong đã lâu.
Bàn tay kia nâng lên kèm theo ánh sáng rực rỡ thánh khiết, quyến rũ và đầy ý vị, cô gái chỉ nhẹ vung cổ tay trắng ngần lên, bàn tay như ngó sen sau khi xuất hiện, nhẹ nhàng trong nháy mắt đè ép hư không đến vặn vẹo.
Từ bàn tay nhỏ trắng sáng như tuyết đó trong nháy mắt bung nở ra hơn trăm bông hoa, vượt qua băng tuyết đang rơi lao về phía núi Long Hổ, sinh cơ bừng bừng, ngón tay cô gái vừa hạ, trong nháy mắt muôn vàn bông hoa lại héo tàn, cây cỏ khô héo. Chỉ trong một hơi thở, thế giới cứ như đã trải qua một mùa xuân, đi thẳng tới mùa thu, cảnh tượng thần thánh lại khủng bố, còn có phần đáng sợ.
Tay nhỏ vung lên, ngón tay khẽ gảy, tuôn ra sóng năng lượng kinh thiên động địa, vọt về phía một rồng một hổ, hia con thú kia cứ thế bị một cái ngón tay trắng nõn đánh tan!
"Làm sao có khả năng? !"
Mọi người chấn động, đến cả những vương giả đỉnh cấp cũng trợn mắt ngoác mồm, khó có thể tin vào mắt mình.
Một rồng một hổ đi ra từ đám mây hình nấm màu vàng kia chính là uy năng của binh khí thần thoại chôn bên dưới ngọn núi Long Hổ này, cũng là gốc gác của đô thành đạo giáo.
Nơi đây tên là núi Long Hổ, mà hiện ra chính là một rồng một hổ, đủ để chứng minh vấn đề!
Vậy mà, chỉ trong một cái chớp mắt, chỉ chút xíu thời gian đấy thôi, cô gái kia lại có thể đánh tan rồng và hổ, thật sự quá mức thần bí và mạnh mẽ.
Tiếp đó, cô gái lần thứ hai cất bước, một cái chân nhỏ ở trong làn váy như ẩn như hiện xuất hiện trong mắt mọi người, mặc dù chỉ lộ ra từ đầu gối trở xuống nhưng ai cũng thấy đó mà một chiếc chân thon dài không tỳ vết như bạch ngọc, vẻ đẹp bất phàm.
Chân cô gái chưa xỏ giày, bàn chân chân ngọc hoàn mỹ lại khéo léo, vậy mà lại có thể nhẹ nhàng nghiền nát núi Long Hổ chỉ bằng một cái dẫm chân, núi Long Hổ cao lớn rung động ầm ầm, vô số vết nứt xuất hiện, ngọn núi như thể muốn tan rã, chuẩn bị nổ tung!
Ầm!
Sau cùng, ngọn núi nứt ra, một món binh khí bay lên, tràn ngập Thánh Huy, xung quanh lượn lờ sương trắng, đồ vật thần bí bên dưới tổ đình đạo giáo bị bức ép phải xuất hiện.
Mọi người ngơ ngác, chân ngọc óng ánh của cô gái nhẹ nhàng hạ xuống, chính là vì bức bách cái binh khí này hiện thân? Cô ta không hề sợ hãi bị tiêu diệt? !
Tất cả mọi người đều thể tránh khỏi nghĩ đến một vấn đề, vào trăm ngàn năm trước, cô gái này là ai? Cô gái mạnh mẽ mà lại phong hoa tuyệt đại như thế lại làm thế nào bị trấn áp?
Ai ở đây có thể trấn áp cô ta? Từ những chuyện cô ta vừa làm mà nói, thoát tục xuất trần, chắc chắn ngày xưa rất có địa vị, thực lực phi thường, rốt cuộc thì trăm ngàn năm trước cô ta có thân phận thế nào?
Nhà tổ Đạo giáo —— núi Long Hổ, nơi này có quá nhiều bí mật, có người nói nơi đây tiếp giáp với động thần tiên, có thể từ nơi này lên trời
Còn có người nói, nới đây từ xưa vốn là một toà Đô thành thần thoại, nếu như đi vào sẽ có thể tìm được thần linh, thậm chí nhìn thấy cả những người tiến hóa cổ đại còn sống.
Núi Long Hổ nứt ra, từ nơi đây tràn ngập ra sương trắng mờ mịt, mang theo năng lượng khiến cho mọi sinh vật trên thế gian rùng mình run rẩy, tràn ra một đám lại một đám mây hình nấm, từ trong đạo quán nhỏ tuôn ra ngoài.
Bất kể là Sở Phong hay là mỗi một cao thủ nào khác ở đây, ai ai cũng đều cảm thấy run sợ, đây là sức mạnh to lớn đến thế nào?
Bọn họ biết rõ, đám mây hình nấm kia đáng đáng sợ nhường nào, nó có thể dễ dàng hủy diệt cả một vùng rộng lớn, tiêu diệt mọi sinh cơ, so với vũ khí hạt nhân còn khủng bố hơn.
Mà hiện tại ở nơi đây xuất hiện rất nhiều đám mây hình nấm, một đám lại một đám, quả thực làm người ta kinh hãi.
Vũ khí hạt nhân cũng chỉ là một cái vũ khí lạnh mà thôi, sao có thể giống đám mây hình nấm đang tràn ra liên tục kia, thứ này so ra thật không biết bằng bao nhiêu năng lượng hạt nhân nữa! Quả thực cứ như muốn tiêu diệt hết mọi thứ nơi đây.
Đây là lần đầu những người ở đây cảm thấy mình thật nhỏ bé và yếu ớt, món đồ cổ này đủ để tiêu diệt tất cả bọn họ!
Đây là thủ đoạn của một người tiến hóa sao? Một cái vũ khí lạnh nằm trong tay bọn họ, chỉ cần thêm chút "Gia tăng", có thể khủng bố đến một bước này.
Cô gái kia thoát tục xuất trần, tay áo ở bên trong đám mây hình nấm màu vàng giương ra, theo gió bay phần phật, tay như ngó sen dò ra, trắng nõn mà óng ánh, tay trắng hơi điểm nhẹ, đầy trời đều là hoa sen vàng, cắm rễ trong hư không.
Cả tòa núi Long Hổ đều vì vậy mà truyền những âm thanh như có như không, như là như tiếng tụng kinh của quỷ, lại giống như là lời cầu nguyện của tổ tiên, vượt qua không gian và thời gian, lan tỏa ra khắp không gian, tung hoành ngang dọc hồng trần.
Đều nói Phật phổ độ chúng sinh, nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều cảm thấy, cô gái có phong thái tuyệt thế đó càng như là có thể làm sạch thế gian, làm cho suy nghĩ tất cả mọi người được thanh lọc.
Một ngón tay cô gái đưa ra, trong hư không sinh ra hoa sen vàng, sau đó hóa thành ba ngàn đạo kim văn, biến hóa thành một loại phù hiệu cổ xưa, là dduojc đúc thành từ kim loại, rạng ngời rực rỡ, bao phủ núi Long Hổ chia năm xẻ bảy.
Những phù hiệu kia co rút lại, âm thanh tụng kinh và cầu xin ngày càng thần thánh, muốn ràng buộc kiện binh khí kia.
Vô số đám mây hình nấm màu vàng trong không gian từ từ thu nhỏ lại, ngón tay như ngó sen vung lên, tay trắng tựa như hư ảo, một ngón tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng chặn lại cổ vật nơi núi Long Hổ.
Tất cả đều được giải quyết trong nháy mắt.
Như ảo ảnh trong mơ, như sương gió lại như thiểm điện.
Đến thời điểm này, tất cả mọi người đều cảm thấy có chút không chân thực.
"Trốn mau!"
Hoàng Ngưu hô to, lông tơ toàn thân dựng đứng, không biết cô gái này lai lịch là gì, mạnh tới mức nào chỉ cảm thấy cô ta sâu không lường được, bọn họ nhất định phải mau chóng rời khỏi.
Trên thực tế, mọi người cũng chỉ là đang trong lúc chạy trốn quay đầu lại quan sát mà thôi, nhìn thấy xong tất cả ở nơi nào còn dám nghỉ chân, tức thời như ong vỡ tổ lào về phía bốn phương tám hướng chạy như điên.
Không có ai biết kết cục của trận chiến kia như thế nào, tất cả đều bỏ chạy.
Sở Phong tiếp nhận bình Ngọc Tịnh từ trong tay mấy người Hoàng Ngưu, một hơi cấp tốc chạy ra ngoài ba ngàn km, mãi đến tận khi cách xa Giang Tây này mới dừng lại.