Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 597 - Chương 613: Chân Tướng Trước Mặt (1)

Thánh Khư Chương 613: Chân tướng trước mặt (1)

"Em gái, người em rể này tiếng tăm quá lớn rồi, đây cũng không là chuyện tốt đẹp gì, hắn ta chính là một cây cải củ Hoa Tâm nha." Bạch Hổ lẩm bẩm.

Lô Thi Vận mắt trực tiếp trợn trắng, không muốn để ý đến hắn.

Các nhà tài phiệt lớn đều lập tức thành thật, đối với Sở Phong hay ngoại tộc có địch ý đều yên tĩnh, sau một trận chiến kinh động trên núi Long Hổ, tất cả mọi người đều còn rung động.

Bây giờ làm gì còn ai mắt mù mà dám đi trêu trọc hoặc vây giết Sở Phong? Người người đều đang nơm nớp sợ Sở Phong giết tới cửa nữa là.

"Tuyết rơi lần này, không chỉ rơi ở danh sơn mà còn rơi ở tất cả mọi nơi, không bỏ sót chỗ nào.”

Sở Phong ngửa đầu nhìn bầu trời, sương mù nặng nề mờ mịt, mặt trời bị màn sương che đậy, hoa tuyết theo gió rơi xuống, lúc đầu không coi là quá lớn, nhưng theo thời gian dần trôi, mặt đất một mảnh trắng xóa.

Theo tin tức chính xác truyền về, nguyên nhân Hải tộc dĩ vội vã rút lui vì bên trong đại dương có tin tức truyền ra ngoài, nơi đó có Hải Thần quả chín muồi, có hương Hóa Long quả bay theo gió, còn có cả thần bí Hải nhãn màu sắc sặc sỡ. . .

Đồng thời, bên trên đại dương có tuyết rơi rất lớn, về sau thậm chí còn như thể muốn đóng băng mặt biển!

Biển cả mới là gốc rễ của bọn họ, cho nên những cao thủ Hải tộc kia sau khi nhận được tin tức đều bỏ mặc tất cả vội vã chạy trở về, trong lòng căng thẳng, thậm chí có kinh hoảng.

Trời đất thay đổi, lần này biển cả so với trên mặt đất càng kịch liệt hơn, các loại dấu hiệu trước đó đã hiển hiện ra.

Một ngày sau, một tin tức khiếp sợ truyền ra khắp thế gian, mặt biển đã bị đóng băng, tất cả biển cả đều là một vùng trắng xóa, ở nơi đó vẫn còn bão tuyết điên cuồng rơi!

Dưới thời tiết khắc nghiệt như vậy, tất cả Hải tộc đều chìm vào nơi nước sâu, hoàn toàn biến mất, tạm thời cùng ngoại giới cắt đứt liên hệ.

Cùng lúc đó, trên mặt đất, bất kể là đông phương hay tây phương đều có tuyết rơi không dừng, càng lúc càng lớn, toàn bộ non sông núi rừng đều bị bao phủ trong làn áo bạc.

Lúc đầu mọi người còn cảm thấy thật mới mẻ, đặc biệt là ở phương nam, có rất nhiều người chưa từng thấy tuyết lớn như vậy, đều kinh ngạc không thôi.

Nhưng sau một đêm, giác mới lạ của tất cả mọi người đều biến mất, tuyết lớn phủ kín mặt đường, toàn bộ thế gian trắng xóa, rơi vào một bầu không khí khủng bố.

Mọi người đều hoảng hốt, khắp nơi trên thế giới đều không còn bầu trời sáng sủa, nơi nơi tràn ngập bên trong băng tuyết trời.

"Chuyện này thật không khoa học, làm sao có khả năng toàn thế giới đều có tuyết rơi? !" Có người sợ hãi kêu lên.

Thế nhưng, dù sao thế giới này bây giờ đã không còn gì khoa học, kể từ sau khi thiên địa dị biến, rất nhiều đạo lý và sự kiện đều bị lật đổ, các loại dấu hiệu phát ra đều cho mọi người hiểu một chuyện, Địa Cầu này đã không còn là nơi bọn họ có thể dùng suy nghĩ thông thường để hiểu.

Đến khi băng tuyết bao trùm núi sông, dày đến cao hơn một người, mọi người ở các nơi toàn bộ khủng hoảng.

Thời tiết cứ như vậy, chỉ sau một hai đêm đã đông chết rất nhiều người.

Hiện tại, Hải tộc căn bản không thể đến đất liền, băng tuyết ngập trời như vậy căn bản không phải là nơi thích hợp cho bọn họ sinh tồn, mà toàn thế giới cũng rơi vào bên trong tuyệt vọng.

Biển cả đóng băng vạn dặm. Trên mặt đất lạnh giá thấu xương, bão tuyết gào thét.

Tất cả đến quá đột nhiên!

"Kỷ băng hà đến rồi!" Có người than thở.

"Đây sẽ là sự hủy diệt mọi sinh vật tồi tệ nhất trong lịch sử!” Một nhà sinh vật học than thở.

Sau khi phòng ốc chìm trong tuyết đọng, tất cả mọi người đều tuyệt vọng, bây giờ căn bản không ai biết đã có bao nhiêu người chết trong trận bão tuyết này.

Sở Phong cùng mấy người Hoàng Ngưu đang bên trong một thị trấn nhỏ ở ranh giới Hà Nam, khi thở ra tất cả đều là sương trắng, thậm chí còn có thể kết thành băng nhỏ.

Vốn dĩ ban đầu Sở Phong muốn dẫn bọn họ đi lên núi Tung, đến Đại Lâm tự, thế nhưng Đại Hắc Ngưu chết sống không muốn đi, nó không muốn gặp mặt lão khỉ ở đó, vẫn luôn nhớ chuyện trước đây bị con khỉ kia đánh một trận.

"Ông trời đây là điên rồi sao, có còn muốn để người bình thường sống hay không chứ?" Đông Bắc Hổ oán giận, nó là sinh vật cực kì giỏi chịu lạnh, vốn dĩ trước đó cũng sinh sống ở một nơi luôn ngập trời băng tuyết. Thế nhưng bây giờ đến cả nó cũng cảm thấy không dễ chịu, từ đó có thể tưởng tượng những sinh vật khác sẽ cảm thấy như thế nào.

Chỉ là, trong trời tuyết rơi lạnh giá như thế này nhưng bọn Sở Phong lại đang rất hưởng thụ, bốn người cùng nhau ngồi bên một nồi lẩu, nguyên liệu nấu ăn đều là thịt thú vương. Ở bên trong băng tuyết ngập trời, được ăn một nồi lẩu mỹ vị nóng hổi , lại thêm vài bình rượu lâu năm, thực sự rất là khoan khoái.

Bọn họ còn có chút tiếc nuối, Sở Phong ngày đó ở trong núi Long Hổ giết không ít động vật biển, cuối cùng vì vội chạy còn không còn thời gian thu hồi về, thật là quá phí phạm mà.

Sở Phong nghe thấy lời của Đông Bắc Hổ thì nhíu mày, bọn họ đều là cao thủ cho nên ở trong bão tuyết giá lạnh này không có vấn đề lớn lao gì, thế nhưng những người bình thường ở trong môi trường này có thể kiên trì được mấy ngày? Nếu như thời tiết vẫn mãi như thế này, thật sự có thể sẽ là một một hồi lớn tai nạn.

Đến cả biển rộng cũng đã đóng băng, vạy thì trận bão tuyết này đã khủng bố tới này cần cỡ nào? Hiện tại không khí lạnh đang lan tràn lên mặt đất, bão tuyết liên tục, khí trời hoàn cảnh quá ác liệt.

"Ta cảm thấy cứ như ông trời muốn diệt hết những người và vật bình thường, chỉ lưu lại những dị nhân và ngoại tộc đã biến hóa.” Đại Hắc Ngưu nói,

"Có lý, thế giới này thật giống như muốn khai sáng thời đại thần ma!" Lư Vương gật đầu, nó đang ở trong hình người, nhe ra cái răng cửa lớn nghiêm túc nói.

Sở Phong, Hoàng Ngưu cũng có chút suy nghĩ, chuyện thật có chút mơ hồ, vô cùng quỷ dị, thời tiết này, thế giới này bây giờ đối với người bình thường mà nói chính là tận thế, muốn tiêu diệt bọn họ.

Dựa theo tình huống hiện nay nhìn tiếp, chỉ cần cứ như thế này , kéo dài thêm nửa tháng, đừng nói nhà trệt một hai tầng, đến cả nhà lầu cao lớn cũng sắp bị tuyết lớn nhấn chìm.

Rồi sẽ đến một ngày điện không thể phát, lương thực cạn kiệt, những tháng ngày như thế tới rồi, còn có ai có thể sống sót qua?

"Cái này thật không khoa học!" Hoàng Ngưu tự nhiên thốt lên một câu làm cho Sở Phong không còn gì để đáp.

"Từ khi mày xuất hiện, thế giới của tao đã liền không còn khoa học." Cuối cùng Sở Phong vẫn nhịn không được trả về một câu.

Hoàng Ngưuên ngoài cũng không đáp lại, nó nhìn ra be cửa sổ thủy tinh, nhìn vào tuyết trắng như thể đang nhấn chìm trấn nhỏ, lại nhìn lên những bông tuyết đang rơi xuống từ trên bầu trời mênh mang, chớp chớp mắt to, suy nghĩ tự hỏi đến bao giờ cái thứ này mới chịu dừng lại.

"Chẳng lẽ có một nguồn sức mạnh đang can thiệp vào sự tiến hóa, có một bàn tay vô hình tham gia vào?" Hoàng Ngưu lẩm bẩm.

Bình Luận (0)
Comment