Năng lượng của Cường Đại thế giới, không chỉ có non sông kiên cố, trời đất trật tự cũng hoàn thiện, bây giờ ở trên địa cầu có thể xẻ núi chia biển, giết người đồ thành, đến nơi đó đều sẽ bị áp chế không còn cách nào phản phục.
Ở trong mấy cái Cường Đại thế giới kia, cấp bậc tiêu dao cũng chỉ có thể coi là tiểu yêu thôi.
Mấy người Hoàng Ngưu, Đại Hắc Ngưu cùng nhau đi về núi Côn Luân, liều lĩnh vượt qua băng tuyết, một đường đi về phía tây. Bọn họ đều đánh chủ ý lên toà cổ tháp trong gọi núi Himalaya, muốn lấy được phương pháp hô hấp Lôi Âm chỉ tồn tại ở nơi đó.
Hiện tại, thế đạo này ai cũng không nhìn ra được sau này sẽ thành ra thế nào, thậm chí ngay cả việc toàn bộ đất trời nơi này sẽ biến thành hình dáng gì cũng không biết, sau khi băng tuyết kết thúc rồi sẽ là chuyện gì?
Tạm thời Vực ngoại đạo thống khó mà giáng lâm xuống ngay, nhưng đệ tử môn đồ bọn họ chung quy vẫn có thể liều chết xông qua, mọi chuyện chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
(Hệ thống đạo pháp truyền thừa từ vực ngoại, viết tắt vực ngoại đạo thống)
Ai cũng tự hỏi, băng tuyết này là trời đất tạo nên, muốn sinh ra một thời đại thần ma hay là thủ đoạn của vực ngoại đạo thống làm ra?
Hết thảy đều còn chưa biết, đến cả Hoàng Ngưu cũng không rõ ràng.
Chuyện bọn họ cần làm bây giờ chính là cố gắng nghĩ trăm phương ngàn kế để cho mình trở nên mạnh mẽ, một loại phương pháp hô hấp cuối cùng có thể tìm được trên địa cầu, vậy tuyệt đối không thể nào bỏ qua!
"Qua mấy ngày nữa ta cũng đi qua đấy!" Sở Phong hẹn với bọn nó cẩn thận, hắn muốn ở trong Đại Lâm tự giúp đỡ cha mẹ mấy ngày, sau đó sẽ liên thủ cùng đám người lão Lạt Ma cùng đi về phía tây, cùng xông vào toà lôi âm chấn nhĩ cổ xưa kia.
Bên trên núi Tung, miếu thờ liên miên. Đứng ở chỗ này nhìn về phương xa, tất cả trời đất đều là bão tuyết, khắp nơi hoàn toàn trắng xoá.
Sở Phong cau mày, thật không biết tuyết lớn này muốn rơi tới khi nào.
Lão Viên vô thanh vô tức xuất hiện, cảm ứng của lão nhạy bén, lão đứng ở trên ngọn núi than thở: "Thiên Tâm khó dò."
"Có phá hủy mới có sinh sôi, Viên tiền bối, ta liền ở tại nơi này của ngươi, yên lặng đợi Thánh thụ Kim Cương bồ đề thụ triệt để thức tỉnh." Sở Phong cười nói.
Lão Viên mặt lập tức đen lại, hiện tại cái cây Kim Cương bồ đề thụ kia tình hình gay go, đầu tiên là lá cây co rút lại, trở thành chồi non, tiếp theo còn trực tiếp khô héo tàn tạ, hiện tại thậm chí còn trọc lốc.
Bọn họ đã sử dụng lều ấm để che đậy băng tuyết, còn sử dụng chậu than để tăng nhiệt độ lên, muốn sưởi ấm cái cây kia, nhưng tất cả đều vô dụng.
Sở Trí Viễn và Vương Tịnh cũng đã trở thành dị nhân, mặc dù bây giờ thời tiết giá lạnh, nhưng ngược lại ở đây cũng không ngại, điều này khiến cho Sở Phong triệt để yên lòng.
Sở Phong vừa tới Đại Lâm tự, tin tức lập tức lan truyền nhanh chóng, không ngừng có người lên núi bái phỏng, chủ yếu là sau trận chiến trên núi Long Hổ uy danh của hắn bây giờ vô cùng hiển hách.
Bão tuyết đối với người tiến hóa mạnh mẽ mà nói ảnh hưởng có hạn, rất nhiều người thậm chí còn lang thang quanh những núi rừng gần đó để xem liệu sẽ có thay đổi.
"Sở sư thúc, Hắc Lang Vương mời ngươi đi dự tiệc."
Sở Phong mới vừa tiễn đi một nhóm người, ngay tức thời lại có một cái tiểu Viên Hầu đến bẩm báo có người mời hắn đi ra ngoài, hơn nữa còn là một con thú vương sói.
"Được, đi xem một chút." Sở Phong đồng ý, tuyết lớn ngập núi, hắn cũng là nhàn rỗi vô sự, cùng những vương giả ngoại tộc này tiếp xúc một chút cũng tốt.
Ở dưới chân núi, có một con chim biến dị toàn thân đỏ tươi, đây là một con chim tước trong núi rừng biến dị mà thành, hiện tại dài đến mấy chục mét, trên lưng thồ một tòa cung điện nhỏ, chờ ở chỗ này, muốn đón Sở Phong đi dự tiệc.
Động phủ của Hắc Lang Vương ở trong núi Bạch Vân thuộc tỉnh Hà Nam, nơi này cảnh sắc vốn dĩ xinh đẹp tuyệt trần, tiên cảnh nhân gian, nổi tiếng khắp nơi người người ca tụng.
Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể nhìn thấy tuyết trắng mênh mang, núi sông hoàn toàn bị bao trùm bởi một màu trắng.
Hắc Lang Vương động phủ rất trống trải, bên trong vàng son lộng lẫy, nghe nói, trước đây chỉ là một chỗ Dã Lang quật, hiện nay bị nó kiến tạo xa hoa.
Nội thất bên trong rất đặc biệt, đình đài lầu các, cầu đá nhỏ xinh, còn có suối chảy róc rách, xung quanh có trồng các loại thực vật kỳ dị, cho dù là băng tuyết bao phủ ngập trời, trong động phủ vẫn ấm áp như mùa xuân.
Sở Phong hoàn toàn không còn gì để nói, hắn đang nghĩ, ngày xưa nơi này chính là một cái hang sói bình thường mà thôi, bây giờ lại có thể xinh đẹp tới thế nàu, đúng là thế sự khó mà dự liệu.
"Sở Vương, ta mặc dù là thành viên tộc soi, thế nhưng cùng Thương Lang Vương một chút quan hệ cũng không có." Mới vừa thấy mặt, Hắc Lang Vương đã tranh thủ thời gian rũ sạch quân hệ với quân địch, chỉ lo Sở Phong suy nghĩ nhiều.
Sở Phong nghe thế buồn cười, chỉ có thể gật đầu coi như nói chuyện ai người nấy chịu, hắn xưa nay không liên lụy kẻ vô tội.
Hắc Lang Vương vỗ tay, lập tức có một vài ngoại tộc còn chưa hoàn toàn hóa hình, bọn chúng bưng lên những khay thức ăn quý giá, còn nâng tới rượu ngon, đặt ở trên bàn đá tinh xảo.
Tiếp đó, một đám nữ yêu tinh xuất hiện, nhìn ra đều là do ngoại tộc biến thành, ngoại hình rất yêu quái dã, cũng có chút mỹ lệ xinh đẹp, chỉ là vẫn còn giữ lại tai sói cùng đuôi sói, lông xù vung vẩy tỏ vẻ đáng yêu.
Một đám nữ yêu vô cùng quyến rũ, ở đây vừa múa vừa hát, vì bọn họ trợ hứng uống rượu.
"Sở huynh đệ, hôm nay hẹn ngươi tới đây là ta có đại sự." Hắc Lang Vương quay sang chúc rượu Sở Phong, tỏ vẻ vô cùng thần bí, nhỏ giọng nói.
"Có chuyện gì?" Sở Phong đặt chén rượu xuống, hắn tới nơi này thực ra là vì quá rảnh, muốn tìm hiểu một chút tình hình ngoại tộc bây giờ, hôm nay lẽ nào có thể nghe được chuyện gì bí ẩn?
"Ta nghe được một tin tức, lần băng tuyết dị động này cùng bên Hải tộc có quan hệ!" Hắc Lang Vương báo.
"Ồ?"
"Ta nghe nói, có cường giả của Hải tộc phát hiện một con mắt biển bí ẩn, nơi đó có di tích cổ xưa, bọn họ ở trong tế đàn nơi đó thờ cúng, kết quả dẫn tới đại họa, đưa tới băng tuyết đầy trời."
Sở Phong lập tức há hốc mồm, còn có chuyện như vậy ư?
Hắc Lang Vương nói: "Cũng có cường giả của Hải tộc nói, ngày ấy dưới đáy biển có kẻ cùng Vực Ngoại sinh linh cấu kết, muốn giúp bọn họ giáng lâm, làm mấy chuyện theo lời những kẻ đó, từ đó gợi ra thiên địa phát sinh dị biến tuyết rơi không ngừng.”
Sở Phong cau mày, lần này bão tuyết là từ trong biển lan tràn lên đất liền, chẳng nhẽ là thật sự có quan hệ với Hải tộc?
Chẳng qua, làm như vậy không phải chính là dẫn sói vào nhà sao?
"Sở huynh đệ yên tâm, ta nghe nói có mấy vị Cường giả bậc nhất dưới đáy biển nổi giận, đứng lên ngăn cản những gã kia, thậm chí còn đang săn lùng những người liên quan đến vụ việc này. Có lẽ, tuyết sẽ ngừng rơi."