Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 601 - Chương 617: Thịnh Cực Tất Suy (2)

Thánh Khư Chương 617: Thịnh cực tất suy (2)

Sở Phong không chắc tin tức này thật hay giả, nhưng luôn cảm thấy tin này cũng chưa chắc đã là giả, dù sao không có lửa làm sao có khói, xem ra chuyến đi này đáng giá.

Cuối cùng, đến khi Sở Phong cảm thấy mình có chút say thì Hắc Lang Vương lại nhiệt tình chào mời, hắn ta ra hiệu cho những nữ yêu tinh xung quanh đem Sở Phong đi nghỉ ngơi.

"Quên đi, ta còn có chuyện, cái gì Thiên nữ, Thánh nữ Cường Đại thế giới rất nhanh sẽ giáng lâm, ta muốn đi chuẩn bị tiếp nhận các cô ấy." Sở Phong ngăn cản, hài hước từ chối, mấy nữ yêu tinh này quá nhiệt tình, hắn thật sự có chút không chống đỡ được, lập tức nhanh chóng rời đi.

Các loại mời mọc tiệc tùng sau đó Sở Phong cũng không từ chối, vương giả mời hắn nếu đường xá nếu không quá xa xôi thì hắn thâm chí còn tự mình chạy tới.

Chẳng qua, Hồ Tiên Tử Yêu mời khiến hắn cảm thấy rất chật vật, nàng này thật là một vưu vật, tuy rằng không phải là mỹ nhân tuyệt sắc nhưng cũng quyến rũ động lòng người, yêu dị mê hoặc, nhiệt tình khiến cho Sở Phong trực tiếp chạy trốn.

Bởi vì, bên trong động phủ của nàng ta tất cả đều là nữ yêu tinh, quần áo mặc lên lại là áo rách quần manh, lộ ra da dẻ trắng như tuyết, rót rượu cũng thôi đi, đến cả dùng bữa cũng có người hầu hạ, lưng xong chân dài, thân thể mềm mại cọ sát vào người hắn, bầu không khí kiều diễm quá đáng, những ánh mắt nóng bỏng kia nhìn chằm chằm Sở Phong khiến hắn trong lòng bồn chồn không yên, chỉ ngồi một lát liền chạy mất dép.

Đây vẫn là lần đầu có vương giả loài khác có thể khiến cho hắn không đánh mà chạy, hơn nữa còn chạy đi chật vật như vậy.

Từ trong động phủ chạy ra hắn toàn thân nóng rực, cho dù sau đó hắn đã chạy ra ngoài đứng giữa trời băng tuyết ngập tràn rất lâu nhưng máu thịt vẫn còn sôi trào không dứt.

Tin tức này lộ ra, kết quả lại trở thành một trò cười, ai cũng không nghĩ tới Sở Đại Ma Vương cũng có lúc luống cuống như vậy.

"Người anh em, ngươi có được hay không nha, có cái gì mà phải trốn?"

Đông Bắc Hổ đang ở núi Côn Luân xa xôi sau khi nghe thấy tin này liền ở khinh bỉ hắn. đó

Sở Phong bực bội đến độ mũi suýt chút nữa bốc khói, rất muốn đi tìm cái con hồ tiên kia tính sổ, chuyện như vậy làm sao có thể nói loạn ra ngoài?

"Ha, Sở Phong, nghe nói thận của ngươi không được?"

Đến cả Khương Lạc Thần cũng không có ý tốt gửi tới cho hắn một cái tin nhắn văn bản, lời nói đầy đả kích.

Chủ yếu là lần trước hai người ở cùng nhau không thể giải thích được và nằm chung một chiếc giường, cùng giường cùng gối thật khiến cho cô ta không thoải mái, bất kể nói thế nào, đều là cô ta bị thiệt lớn, kết quả sau khi sự việc xảy ra cái tên này lại cứ như người không liên quan, không nói xin lỗi, thậm chí dạo gần đây còn không thèm liên hệ với cô.

"Còn dám nói lung tung, ta trực tiếp đi Phổ Đà sơn tìm ngươi!" Sở Phong mặt tối sầm lại uy hiếp nói.

"Lão đại, chúng ta bên này vừa mua được một cái cây hà thủ ô ngàn năm!" Thuận Phong Nhĩ Âu Dương Thanh liên hệ với hắn.

"Có ý gì?" Sở Phong khó hiểu.

"Có người nói, cái này thật sự có thể trị. . . Thận kém."

"Cút đi!"

Sở Phong hung tợn kết thúc cuộc trò chuyện, hận không thể lập tức chạy đi diệt cái con hồ ly đáng chết kia.

Mấy ngày nay, bão tuyết vẫn rơi có lúc lớn lúc nhỏ, may là không phải lúc nào cũng điên cuồng mạnh mẽ, đây cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.

Có thể cảm nhận rõ ràng rằng sau cuộc chiến trên núi Long Hổ, địa vị của Sở Phong nhanh chóng được kéo lên, các loài thú vương ngoại tộc xôn xao mời mọc, rõ ràng là đang cực lực lấy lòng.

Đến cả những người trước đây có ân oán với hắn cũng đang tìm người hoà giải quan hệ, triệt để cúi đầu, sợ hắn ngày nào đó tâm tình khó chịu lại chạy tới cửa đòi giết.

Ở trong Giang Tây ngày ấy, các loài thú vương ngoại tộc đêm khuya vây công Sở Phong, hầu như cũng đều không còn một ai, đến giờ còn sống cũng chỉ còn dư lại hai người còn sống sót, một người là Hầu Vương còn một người là Cầm Vương. Hiện tại hai tên vương giả này trực tiếp chủ động liên hệ với Sở Phong, cúi đầu thần phục, biểu thị chỉ cần hắn không giết bọn họ liền có thể đi theo ở bên cạnh hắn, nghe theo mọi điều hắn sai sử.

Sở Phong kinh ngạc, hắn sâu sắc cảm nhận được một trận chiến trên núi Long Hổ có ảnh hưởng lớn đến mức nào. Chắc hẳn, hai tên vương giả đó gần đây quá lo lắng sợ hãi, bây giờ đã không còn chịu nổi.

Sau đó cũng có người của các tài phiệt lớn tới cửa, đưa tới một chút báu vật và quà tặng, kể cả các loại binh khí và quyền phổ xa xưa cũng dâng lên, họ còn đang lo lắng Sở Phong sau khi thu rồi vẫn tính sổ đây.

Trải qua mấy ngày nữa tu dưỡng, cung chủ Ngọc Hư Cung trái tim đã ổn, thương thế khỏi hẳn, công lao chủ yếu cũng là nhờ trái cây đá thần kỳ kia.

"Sở Phong, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ cung chủ." Lục Thông nói chuyện với Sở Phong, hướng về hắn ngỏ ý cảm ơn.

Đồng thời, lão nói cho Sở Phong biết muốn hắn tới cung Ngọc Hư một chuyến, chỗ lão nơi này có một dị bảo, tạm thời còn chưa nhìn ra môn đạo.

Đây là cung chủ Ngọc Hư Cung lấy được khi ở trong núi Long Hổ, khi ở đó thứ này còn óng ánh phát sáng, nhưng sau khi về đây lại tối tăm xám xịt, triệt để yên tĩnh.

Lão đã mời rất nhiều người tới quan sát nhưng chưa một ai có thể sờ ra sâu cạn, cung chủ Ngọc Hư Cung vì thế mới bảo lão thông báo mời Sở Phong tới, nếu như Sở Phong cảm thấy hứng thú cũng có thể đến xem thử.

"Sở Phong, qua mấy ngày chúng ta muốn lên đường rồi, đi núi Himalaya, ngươi mau đến đây đi!" Hoàng Ngưu cũng báo Sở Phong mình sắp đi, muốn hắn nhanh khởi hành.

"Tốt, ta trước đi thành phố Thuận Thiên một chuyến, sau đó liền đi về phía tây." Sở Phong nói.

Từ núi Tung đến thành phố Thuận Thiên cách nhau tới bảy, tám ngàn km, nhưng đối với Sở Phong hiện tại mà nói, căn bản cũng không phải là vấn đề lớn lao gì, cho dù có bão tuyết ngăn trở, tốc độ của hắn cũng có thể nhanh kinh người.

Xuyên qua gió tuyết và sương mù, vượt núi băng đèo, vừa đi vừa nghỉ, dù là như thế nhưng chưa đến hai giờ sau hắn đã chạy tới.

Đúng lúc này lại có người liên hệ với hắn, là Lão Sơn Quy chưởng giáo phái Không Động, ông ta nói với hắn mình vừa mới bói một quẻ, toàn bộ đất trời và sinh vật nơi này tiến hóa như thế, đây là có thể là cực thịch tất suy, sinh sôi sau phá hủy.

Sở Phong nghe không hiểu ra sao, những chuyện này các nhà khí tượng học và nhà sinh vật học không phải đã sớm nói sao, lần này chỉ có thể chính là muốn phá hủy toàn bộ một lần, sau đó sinh cái gì liền sinh đi.

Sở Phong vừa tiến vào cung Ngọc Hư liền nhìn thấy Lục Thông, lão vô cùng nhiệt tình đón tiếp hắn.

Có điều lần này, cung chủ Ngọc Hư Cung cũng tự mình xuất hiện tới đón tiếp hắn, đối với hắn ngỏ ý cảm ơn Sở Phong đã ra tay cứu giúp, nếu không thì ông ta đã chết ở trong núi Long Hổ.

Sau đó, ông ta đem dị bảo đưa cho Sở Phong.

Bình Luận (0)
Comment