"Hả? ! Đây là. . ." Con ngươi của Sở Phong co rút lại!
Một khối ngọc thạch, chất ngọc tinh tế nhưng lại có vết nứt, cũng có những vết lằn khó hiểu như dấu vết mà tháng năm để lại.
Sở Phong xúc động. Đây là một khối ngọc cổ, điều đầu tiên hắn liên tưởng tới là hai khối ngọc có chứa Giao Ma Quyền gần tương tự vậy.
Sau khi cầm trong tay, khối ngọc trở nên ấm áp, nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt. Hướng nó ra nguồn sáng để quan sát, bên trong có những đường hoa văn màu đen, nhìn hơi giống dây đằng.
Sở Phong xem đi xem lại, hắn cảm thấy thứ này và khối ngọc Giao Ma Quyền được ghi chép lại không giống nhau, có hơi thất vọng.
Ngang với Ngưu Ma Quyền, Giao Ma Quyền còn có Bằng Ma Quyền, hắn luôn khao khát, muốn tập hợp đủ nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng thấy quá phi thực tế, làm sao có thể trùng hợp gặp phải ở núi Long Hổ.
Hắn hỏi cung chủ Ngọc Hư Cung về những điểm đặc biệt của khối ngọc thạch này.
"Đầu tiên nó lơ lửng giữa bầu trời, tỏa ra ánh sáng yếu ớt, nhưng sau đó lại mờ hẳn đi, chẳng có gì khác thường."
Lúc đó không ít người trông thấy đều tấm tắc lấy làm lạ, nhưng cũng không ra nhìn ra kết quả gì.
"Dùng Tinh Thần Lực để nghiên cứu qua chưa?" Sở Phong hỏi.
"Nghiên cứu rồi, bên trong có chút năng lượng kì lạ nhưng không thể dẫn nó ra, rất khác thường." Người đứng đầu Ngọc Hư Cung nhíu mày.
"Được, ta xem thử." Sở Phong vẫn còn chút kì vọng, dù sao đây cũng là dị bảo được mang ra từ trong tổ đình Đạo giáo.
Khối ngọc thạch có thể tự động bay trong không trung rồi phát ra ánh sáng rực rỡ, bất kể nhìn như nào cũng không thể là vật bình thường.
"Cẩn thận chút!" Lục Thông nhắc nhở, bảo hắn không nên khinh thường.
"Có ta ở đây, có thể xảy ra chuyện gì?" Cung chủ Ngọc Hư Cung liếc mắt nhìn ông già.
Lục Thông ngượng ngùng, không nói nữa.
Sở Phong đương nhiên không dám sơ suất, khối ngọc cổ này khó nói rõ có chỗ nào kì dị.
Có điều, người đứng đầu Ngọc Hư Cung, người đứng đầu Bát Cảnh Cung đều thăm dò qua, có lẽ sẽ không có nguy hiểm.
Hắn nắm khối ngọc thạch trong tay, năng lực Tinh Thần phóng ra, cẩn thận xâm nhập vào bên trong khối ngọc,...
Từng đám năng lượng màu đen thế mà lại mang hình dạng hoa cỏ, thậm chí có cả cây bồ đề, cây Phù Tang, cây quế, những loại này đều không phải giống cây tầm thường.
Đáng tiếc toàn là màu đen, chỉ có hình dạng trông giống.
Sở Phong rất thận trọng thâm nhập vào bên trong, đã cố thử dẫn dắt chúng nhưng những vật màu đen này lại không có bất kì phản ứng khác lạ nào.
Mãi lúc sau, hắn dùng nhiều Tinh Thần Lực hơn tiến vào, làm chủ bên trong khối ngọc, tỉ mỉ cảm ứng, lại phát hiện ra một luồng sức sống, giống như có sinh mạng ở chỗ này.
Điều này khiến hắn kinh hãi, một khối ngọc cổ thôi, sao có thể như thế?
Thần giác của Sở Phong nhạy cảm hơn người thường, năng lượng thân thể giao hòa cùng năng lượng tinh thần, tựa như có thể bồi dưỡng cho Thần Giác, giây phút này càng khiến nó mạnh mẽ hơn.
Hắn tin chắc chính mình như có như không cảm nhận được.
Hắn muốn rút lui, kéo Tinh Thần Lực ra ngoài.
Nhưng giờ phút này lại xảy ra kinh biến, cây cỏ màu đen trong hòn đá đều leng keng rung động, ngưng tụ thành hắc sắc kiếm thể.
Trong thời gian ngắn, bên trong khối ngọc thạch trở nên rất kì lạ. Đây rõ là là một vật làm từ ngọc, vậy mà lúc này lại như hình thành một mảnh đất trống, có thể tinh thần trú ở bên trong, rất giống một tòa cung điện.
Thật quỷ dị, không biết hình thành từ đâu!
Sở Phong muốn lui ra, nhưng cảm giác tinh thần hơi khó chịu. Hắc sắc kiếm thể kia tỏa sáng, hướng về hắn từ phía xa.
"Haiz"
Một tiếng thở dài truyền đến khiến cho Sở Phong có cảm giác lông tơ đều dựng ngược. Mặc dù chỉ có tinh thần ở đây nhưng hắn vẫn cảm thấy rét run như cũ.
"Kẻ nào?" Hắn dự cảm có điều không ổn.
Trước tiên Sở Phong đề phòng, tuy là Tinh Thần Lực được ngưng tụ thành hình người, lại hoạt động dựa vào phương pháp hô hấp của cơ thể, nhưng chuẩn bị chiến đấu nhất định phải rút đi.
"Ồ, chúng ta lại gặp nhau." Lúc này trên thân kiếm màu đen xuất hiện một bóng người, nhìn tình hình có vẻ rất thảm, bị thanh kiếm đâm thủng, hắn ta trông như không thể thoát ra được.
"Là ngươi!" Sở Phong kinh ngạc. Dù thế nào cũng không ngờ lại nhìn thấy cố nhân trong khối ngọc.
"Ha ha, bất ngờ lắm nhỉ?" Thanh kiếm màu đen cắm ở vị trí tim của người kia, giống như đóng chặt hắn ta ở đó.
Một tia năng lượng tinh thần tràn ra từ thanh kiếm màu đen, ngưng tụ trên người hắn ta, khiến hắn trông càng giống thật.
Mặc dù là một lão già nhưng lại có loại nhuệ khí của Sư Tử Vương. Tóc xoăn thành lọn, nhãn thần sắc bén, nhìn chằm chằm vào Sở Phong.
Lão ta chính là Schiele, một kẻ vốn đã phải chết từ lâu!
Schiele, được gọi là Kỵ sĩ cuối cùng, từng bày sát cục ở thành phố Vatican, tạo thành thảm án kinh thiên, chôn xác rất nhiều vương giả, sau đó lại hội hợp nhân mã Đông chinh.
Thực lực của lão ta cao thâm, tàn nhẫn vô tình, là một nhân vật hung ác cực kì khó chơi, nhiều lần khiến cho Sở Phong suýt nữa thì bỏ mạng.
Có điều Schiele bị giết chết trên núi Long Hổ, ôm hận mà chết.
Ai ngờ tới lão ta lại xuất hiện!
Trong nháy mắt, Sở Phong nghĩ đến rất nhiều chuyện. Lúc đó khi đang chém giết trên núi Long Hổ, Schiele từng nhặt được một thanh kiếm gãy kì lạ, cứng cáp không khác gì Kim Cương Trác. Nhưng nó tỏa ra ánh sáng chói mắt, năng lượng bao phủ nơi đó, cuối cùng chuôi kiếm gãy biến mất.
Khi ấy nhóm Sở Phong hủy thi diệt tích cơ thể Schiele, tìm mãi cũng không thấy thanh kiếm kia mới bỏ đi.
"Thanh kiếm gãy bảo vệ tinh thần của ngươi?" Sở Phong hỏi, muốn để lão ta bình tĩnh trước.
"Đừng có thử chạy trốn." Schiele bình thản nhìn hắn, lão ta bị thanh kiếm màu đen xuyên thủng mà lại như không có chút cảm giác nào.
"Ngươi nghĩ có thể giữ lại ta ư?" Sở Phong hỏi, đồng thời lùi về phía sau.
"Ngươi cũng đừng nên làm bậy, nói chuyện với ta vài câu. Nếu không ta lập tức tự bạo, đến lúc đó vật chất màu đen cuộn trào mãnh liệt sẽ chôn vùi chỗ này." Schiele lãnh đạm nói.
Sở Phong nghiêm nghị, hắn không sợ Schiele. Bây giờ hắn có thể đối phó được với sinh vật đột phá sáu đoạn gông xiềng, nhưng đối với thanh kiếm màu đen kia hắn có chút kiêng kị.
Hắn luôn cảm thấy bất an, giống như rơi vào đường cùng mờ mịt.
"Thanh kiếm màu đen này là một vật rất hiếm, có thể gọi là vô giá. Do Thần Kỵ Sĩ trong đám người tiến hóa đích thân rèn luyện. Dựa theo tiêu chuẩn phân chia của phương Đông, Thần Kỵ Sĩ tương đương với cấp bậc Kim Thân La Hán của người tiến hóa." Schiele nói.
"Ý ngươi là gì?!" Sở Phong tập trung nhìn lão.
"Nói ngắn gọi, vật chất màu đen cực kì hiếm thấy, do thánh yêu rèn luyện được từ trong vũ trụ, giao cho hậu nhân sử dụng để rèn luyện chân thân. Nhưng điều kiệu tiên quyết là tư cách của người sử dụng, không đạt được cấp bậc kia chính là độc dược trí mạng." Schiele thở dài, tiếc hận vô cùng.
Lão đưa tay vuốt ve thanh kiếm màu đen, lại nhìn vào chính mình mà lắc đầu, mang theo ý cười khổ sở. Lão bất ngờ tìm được vật trong truyền thuyết nhưng lại không có phúc sử dụng.