Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 603 - Chương 619: Bút Tích Thánh Yêu (2)

Thánh Khư Chương 619: Bút tích thánh yêu (2)

"Cho nên ngươi bị nó hại sắp chết rồi?" Sở Phong nhìn thanh kiếm màu đen. Nó rốt cuộc là vật quái gì?

"Phải, mạng của ta không còn dài nữa." Schiele thản nhiên thừa nhận.

Vật chất màu đen này vô cùng kì dị, nó giống như năng lượng lại giống tinh thần thể. Nhưng thật ra nó là thực vật lại có thể dung nhập vào binh khí.

Chủ nhân thanh kiếm gãy vốn là một kỵ sĩ mạnh mẽ, hắn ta dùng vật chất màu đen rèn luyện bản thân, nhưng ở khoảng thời gian Đông Chinh dài đằng đẵng trước đó, đã chết trận ở núi Long Hổ.

Tinh thần của Schiele nhập vào thanh kiếm gãy, tránh được một đòn tất sát của Sở Phong nhưng lại rơi vào cảnh muôn đời không trở lại được.

Hiện tại, lão ta cách cấp bậc Thần Kỵ Sĩ còn dài, vật chất màu đen này đối với lão mà nói chính là chí mạng, muốn ăn mòn lão, căn bản không thể thoát khỏi trừ khi chết đi.

Lão từng xông ra khỏi núi Long Hổ, thôi miên người thường rồi cướp thân thể của họ, để tinh thần của mình nhập vào trong đó nhưng lão nhận ra điều ấy vẫn vô dụng.

Dưới vật chất màu đen được tôi luyện, cơ thể bình thường không lâu sẽ bị tan ra. Sau này lão lại cướp thân thể cường đại của người tiến hóa, có thể chịu đựng lâu hơn một chút.

Nhưng đáng tiếc cuối cùng cơ thể của người tiến hóa vẫn tan rã, đồng thời tinh thần của lão cũng đang chuyển biến xấu, sớm muộn rồi sẽ biến mất.

"Ừm, bên ngoài nói ngươi có phương pháp hô hấp tuyệt thế, gây ra sóng lớn, là ta sai đám chư vương vùng Giang Tây săn người của ngươi." Schiele thản nhiên cho hay.

Sở Phong tức giận, chỉ muốn một quyền đấm chết lão.

Tình hình bên trong vùng Giang Tây tạo thành ảnh hưởng quá lớn, hắn suýt nữa đã chết, kẻ thâu tóm phía sau vậy mà là Schiele. Hắn khi đó còn đang suy đoán rốt cuộc kẻ nào rải tin tức khiến cho người người tham lam đi vây giết hắn.

"Ngươi đúng là âm hồn không tan. Khi còn sống thì ở thế giới phương Tây suýt nữa giết ta, đến lúc ngươi chết cũng không yên ổn!"

Schiele nghe vậy thì lên tiếng sửa lời: "Ta còn chưa chết."

"Ngươi sắp chết rồi!" Sở Phong quát lên.

"Sai, là ta sắp được giải thoát, còn ngươi sẽ phải thay ta, bị vật chất màu đen này quấy rầy." Schiele mỉm cười.

"Ta vẫn không hiểu, ngươi vì sao không hại người đứng đầu Ngọc Hư Cung?" Sở Phong trầm giọng, điều này khiến hắn phải bất an.

"Ngươi đoán xem?" Schiele ha ha cười.

Sắc mặt Sở Phong âm trầm, lạnh lùng nhìn lão. Mặc dù chỉ là phần tinh thần hiện ra nhưng thoạt nhìn không khác người thật là bao.

"Bởi vì loại vật chất này sau khi quấn lên người thì không chết sẽ không dừng lại. Một là ngươi diệt nó không sẽ là nó diệt ngươi, ta chỉ có một cơ hội có thể hại một người, đương nhiên càng hi vọng kéo theo người cùng lên đường."

"Ngươi đúng là đáng hận!" Sở Phong ý thức được bản thân đang gặp nguy hiểm. Hôm nay có khi phải ngã một cú đau thậm chí chết ở chỗ này.

Schiele mỉm cười, nói: "Ừ, bọn ta rất khổ cực, biết ngươi sẽ tới núi Long Hổ cho nên mới gửi thân vào bên trong khối ngọc, vẫn luôn yên tâm chờ đợi, đồng thời cũng phải bấm đốt ngón tay tính xem bản thân ta còn tồn tại được bao lâu. Sau khi chứng kiến cung chủ Ngọc Hư Cung tới, ta biết có thể rơi vào tay hắn trước, sau đó mới tiếp xúc với ngươi."

"Ngươi hận ta đến như vậy." Sở Phong rút lui.

"Đúng thế, nếu không phải vì ngươi thì Vạn Linh Huyết Dược của ta đã hoàn thiện, bây giờ ta phải sớm trở thành cao thủ đột phá bảy đoạn gông xiềng, là cao thủ số một trên mặt đất, đến lúc đó mọi loại quả thần thánh trên Danh Sơn Đại Xuyên còn không phải mặc thích hái thì hái ư, ai có thể tranh phong với ta? Là ngươi chặt đứt con đường thành Thần của ta."

Schiele bình thản nói, nhưng hiển nhiên mang theo oán niệm.

"Tinh thần của ta bị ăn mòn không ngừng, sắp chết rồi, có thể gặp được ngươi quả thực rất vui."

"Người đứng đầu Ngọc Hư Cung rốt cuộc có biết ngươi ở trong khối ngọc này không?" Sở Phong hỏi.

"Với sự khôn khéo và cường đại của hắn ta, chắc chắn sẽ có cảm giác." Schiele vừa cười vừa nói.

"Chết tới nơi mà còn khiêu khích ta?" Sở Phong lạnh lùng nói.

"Ha ha, trước khi chết được nhìn thấy ngươi thật sự rất vui. Ta sắp được giải thoát rồi, hẹn gặp lại, tiếp theo đây phải nhờ ngươi cực khổ gánh chịu."

Schiele cười to, lão tự đốt cháy chính mình, cố ý hủy diệt tinh thần đã bị ăn mòn không ra hình dạng.

Cùng lúc đó, Sở Phong gầm lên giận dữ, nhanh chóng lui xuống, muốn xé rách lớp không gian kì quái này.

"Vô dụng thôi. Sau khi ta chết, toàn bộ vật chất màu đen sẽ bám lên người ngươi." Schiele vừa cười vừa nói, sau đó đùng một tiếng nổ tung.

Cũng trong lúc đó, thanh kiếm hóa thành vật chất màu đen, lan tràn ra bốn phương tám hướng, chạm vào Sở Phong rồi quấn quanh người hắn.

"Trừ khi có Bồ Tát trong đám người tiến hóa xuất hiện, chỉ có sinh linh cấp bậc này mới có thể giúp ngươi tinh lọc, không thì ngươi cứ từ từ hưởng thụ, thứ này rất quý hiếm, là vật vô giá đấy, là bút tích của thánh yêu, không phải thứ mà các ngươi có thể luyện ra được..."

Tàn niệm của Schiele rốt cuộc biến mất, âm thanh cuối cùng tựa như tiếng ma quỷ vang vọng.

Schiele chết cũng có thể coi như giải thoát, bị vật chất màu đen ăn mòn lâu như vậy hẳn đã phải chịu thống khổ vô cùng. Hiện tại tự thiêu tinh thần, hoàn toàn tuyệt diệt.

Sở Phong không thể không thừa nhận, lão ta là một kẻ tàn nhẫn. Nếu như không phải bị quấy rầy ngoài ý muốn, hiện tại có khi không ai trên mặt đất đủ sức áp chế lão.

Cho dù bây giờ Schiele đã chết, cũng là nhờ Sở Phong tạo ra sự quấy nhiễu lớn.

Vật chất màu đen chạm đến tinh thần Sở Phong, tựa như con sông Tiền Đường vỡ đê, sóng lớn cuồn cuộn, hắn căn bản không tránh thoát được, hoàn toàn bị ánh sáng đen bao phủ.

Sở Phong dùng hết khí lực, Tinh Thần Thể chật vật xông ra khỏi không gian kì lạ này, sau đó cả khối ngọc thạch nổ tung, hình thành một chùm sáng chói mắt bên trong Ngọc Hư Cung.

"Sở Phong ngươi làm sao vậy!" Lục Thông thất thanh kêu lên sợ hãi. Giờ phút này sắc mặt ông trắng bệch, lập tức hoảng loạn.

Tai nạn này quá đột ngột, khối ngọc thạch vỡ nát, hừng hực cháy rụi, rọi sáng cả một khoảng Ngọc Hư Cung.

Có thể trông thấy Tinh Thần Thể của Sở Phong đau đớn vô cùng, bị vật chất màu đen vây lấy, giống như người chết chìm đang kịch liệt giãy dụa, muốn thoát ra nhưng lại không thể.

Lục Thông lo lắng, vốn dĩ đang đứng vuốt chòm râu bây giờ thẳng tay giựt đứt nửa đoạn râu của mình. Ông xông lên muốn lấy tay đụng vào giúp hắn diệt trừ đám vật chất màu đen.

"Đừng động vào hắn, lùi lại!" Người đứng đầu Ngọc Hư Cung quát lên.

Tinh Thần Thể của Sở Phong sáng rực, quấn lấy vật chất màu đen, giãy giụa hết sức dữ dội. Năng lượng tinh thần giống như lũ trào bờ đê, không ngừng gào thét phập phồng.

Trong thời gian ngắn, toàn bộ bàn, giá đựng binh khí đều bay lên, chúng va vào nhau sau đó nổ tung, hóa thành phấn vụn.

Năng lượng tinh thần của Sở Phong đang tàn phá bừa bãi, chống cự kịch liệt với vật chất màu đen nhưng vẫn như cũ không thể thoát khỏi, không có cách nào loại bỏ nó sạch sẽ.

Đồng thời cũng vào lúc này, một phần vật chất đen rời khỏi tinh thần, lao thẳng vào cơ thể của hắn, tiến vào bên trong.

Bình Luận (0)
Comment