Lục Thông từ đầu đến cuối đi theo Sở Phong, trong lòng vô cùng hổ thẹn, hết sức hối hận, càng cảm thấy không nên mời Sở Phong về, nếu không sao có thể xảy ra tình trạng như này.
"Để chúng ta xem xem liệu có cách giải quyết hay không." Người đứng đầu Ngọc Hư Cung tới, đồng thời mời theo cả người đứng đầu Bát Cảnh Cung, Bích Du Cung.
"Làm phiền rồi." Sở Phong gật đầu, ngồi trong tĩnh thất, mặc cho ba đại cao thủ thi pháp.
Cung chủ Bát Cảnh Cung có tính cách lãnh đạm trời sinh, hắn ta gãy mất một tay ở núi Long Hổ, không thể nối lại được, nhưng cũng không phải là không thể xoay chuyển, về sau lúc lại tiến hóa có thể còn trông thấy một đường rực rỡ.
Cung chủ Bích Du Cung huyết khí bên trong cơ thể cuồn cuộn như biển lớn. Ngày thường rất hung hăng, hiện tại ánh mắt lại như phóng điện, đặt hai tay trên người Sở Phong, cẩn thận dò xét.
Ba đại cao thủ cùng nhau thi pháp, nghiên cứu vật chất màu đen bên trong người Sở Phong, cũng thử tiến hành loại bỏ nhưng cuối cùng đều thất bại, không có cách nào đuổi đi.
"Phiền phức lớn, vật chất màu đen này đối nghịch với sức mạnh tiến hóa, có thể sẽ khiến người ta thoái hóa, không thể nắm bắt." Cung chủ Bát Cảnh Cung nói.
Đến nước này Sở Phong cũng không giấu giếm, kể lại cuộc gặp gỡ trong khối ngọc. Hắn cũng hy vọng mượn sức mạnh của ba đại cao thủ để hóa giải tai nạn.
Nhưng hiện tại xem ra căn bản không có tác dụng, ba người liên thủ cũng chẳng hiệu quả chút nào.
"Chúng ta đi lật lại kho kinh một lát, các loại điển tịch cổ đại, tra thử xem có cách giải quyết hay không." Người đứng đầu Bích Du Cung nói.
"Bây giờ tốt nhất không nên liên lạc với bên ngoài, kể qua phía Côn Luân, mọi thứ đều phải bảo mật." Trước khi rời đi, cung chủ Ngọc Hư Cung nhắc nhở Sở Phong.
Ba người rời đi, nơi đây yên lặng trở lại.
Lục Thông tự trách, hận không thể đập đầu vào tường, sắc mặt ông vô cùng khó coi.
"Hoàng Ngưu, ta gặp chuyện rồi..." Sở Phong liên hệ với Hoàng Ngưu đang đứng bên ngoài Ngọc Hư Cung, mạo hiểm gió tuyết, nhìn bầu trời mờ tối vù vù gió lạnh.
Lúc này, cơ thể hắn vẫn chưa cảm thấy lạnh. Mặc dù bị vật chất màu đen xâm nhập đến da thịt xương tủy, nhưng thực lực của hắn vẫn còn nguyên như trước.
Có điều trong lòng hắn đã có loại cảm giác vắng lặng, lần đầu tiên cảm nhận được sự vô lực, bởi vì thế giới của hắn có lẽ sắp long trời lở đất, xảy ra biến hóa lớn.
Sau khi Sở Phong tới Thuận Thiên, tin tức đã truyền ra, cái này cũng chẳng có gì để giữ bí mật, hai ngày kế tiếp bái thiếp gửi đến vô số chất thành một đống.
Thậm chí có đại yêu vương không quản đường xa vạn dặm từ Danh Sơn chạy tới, muốn được gặp hắn. Lúc mời người thông báo, lời nói còn rất sốt ruột, mang theo lòng tôn kính.
Một số đại tài phiệt thì sớm chuẩn bị hậu lễ, cấp cao tự mình xuất phát, muốn tới Ngọc Hư Cung gặp mặt Sở Phong.
Thật ra bọn họ đã sớm ngỏ ý, nhưng đều chỉ là thăm dò. Trên đường Sở Phong trở về phái người tiếp xúc với hắn.
Mà bây giờ thì là chính thức, đều là các thế lực lớn nhất thiên hạ, các ông trùm đứng đầu một phương, trải qua một trận đánh ở núi Long Hổ, chiến tích của Sở Phong khiến thiên hạ phải khiếp sợ, khắp nơi kiêng dè, không muốn công nhận cũng không được.
Sở Phong đứng trước cửa sổ nhìn từng bông tuyết tựa như lông ngỗng bay xuống từ trên bầu trời mờ tốt, thật lâu sau vẫn không hề động đậy. Trên án thư sau lưng hắn là một chồng bái thiếp dày.
Thời tiết vô cùng xấu, tuyết lớn đầy trời, có nhiều nơi hơi một tí là âm mấy chục độ, giá lạnh thấu xương, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến việc xuất hành của dị nhân.
Trước cửa Ngọc Hư Cung rất náo nhiệt, thỉnh thoảng có người tới thăm hỏi, đều hi vọng có thể được gặp mặt Sở Phong. Bọn họ chưa hề biết đến tình trạng hiện tại của hắn.
Lục Thông ra mặt, uyển chuyển nói với bọn họ Sở Phong đang tìm hiểu quyền phổ cổ đại của một môn phái, đã đến giai đoạn mấu chốt, thật sự không thể gián đoạn đi tiếp khách.
"Không sao, chúng ta có thể đợi, mạo muội quấy rầy vẫn mong được lượng thứ." Một vị lão yêu râu bạc trắng chắp tay rất khách khí, vẻ mặt tươi cười, sau đó rời đi.
"Ta không nhìn lầm đó chứ? Đấy là lão quái núi Trường Bạch, ông ta cũng tới, đây chính là Đông Bắc Vương, sớm đã đột phá sáu đoạn gông xiềng, rất ít ra khỏi vùng ranh giới Đông Bắc."
Có người nói nhỏ, nhận ra thân phận của ông lão. Vậy mà lại là một vị cao thủ tuyệt thế, hiếm ai biết bản thể của ông ta là gì, chỉ biết đạo hạnh rất cao thâm.
Phía trước Ngọc Hư Cung không ít người, đa số đều là tới thăm hỏi Sở Phong, bọn họ cảm thấy bất ngờ vô cùng, đến lão quái Trường Bạch cũng đến đây.
Trời đông giá rét, người thường rất khó đi ra ngoài, thế nhưng hai ngày này trước cửa Ngọc Hư Cung ngựa xe như nước, nhộn nhịp cực kì.
Khắp nơi trên thiên hạ, rất nhiều yêu vương tới trước, còn một số đại tài phiệt khi biết Sở Phong đang nghiên cứu quyền pháp thì trực tiếp gửi tới bản chép tay bộ quyền pháp rất tâm đắc có được từ người xưa, vô cùng quý giá!
Sở Phong đứng trước cửa sổ thở dài một hơi. Sau khi mọi người biết tình trạng của hắn ngày hôm nay liệu có lật mặt đem hết quyền phổ bút kí này lấy về không nhỉ?
Hắn biết rõ nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Hiện tại bọn họ xem trọng là sức chiến đấu của hắn. Nếu như hắn mất đi những thứ này, những người đó có lí do gì để tới hỏi thăm?
Hắn đã sớm liên lạc với Hoàng Ngưu, hai con trâu đều tỏ ra hết sức lo lắng.
Hoàng Ngưu bảo hắn không cần vội, mọi chuyện có lẽ còn xoay chuyển được. Hai ngày nay nó đều ở núi Côn Luân thu gom các loại máu cấp Vương, chẳng mấy chốc sẽ tới Thuận Thiên, dùng bí pháp nào đó giúp hắn thanh tẩy cơ thể, thanh lọc tinh thần.
Sở Phong thật sự rất không cam lòng, hắn sử dụng phương pháp hô hấp lại lần nữa. Năng lượng tinh thần hòa vào trong máu, từ tim lan ra toàn bộ cơ thể.
Đến cuối cùng huyết dịch lại hóa thành màu đen, nghiêm trọng nhất chính là nơi trái tim có ánh đen lập lòe, không còn đỏ tươi óng ánh.
"Tim cũng đen rồi." Sở Phong tự giễu, thế này đúng là thật mỉa mai.
Lục Thông tới nói với Sở Phong đã liên hệ được với phòng thí nghiệm nhân thể tiềm năng cao cấp nhất trong nước, sẽ kiểm tra toàn diện cho hắn, xem thử xem có biện pháp trừ tận gốc vật chất màu đen hay không.
Người đứng đầu Ngọc Hư Cung cũng có mặt, để Sở Phong yên tâm, hắn ta cũng sẽ đi theo, trợ giúp người ở phòng thí nghiệm chẩn bệnh cho hắn.
Sở Phong nhíu mày. Không phải hắn không tin khoa học, mà là ở thế đạo bây giờ các loại sinh vật đều đang tiến hóa, mà chữa bệnh chẩn bệnh các kiểu vẫn chưa theo kịp tiến độ phát triển.
Có điều cuối cùng hắn vẫn đi, không muốn cô phụ ý tốt của Lục Thông.
Bọn họ bí mật lên đường, đi tới một phòng thí nghiệm nổi tiếng, trước kia phần lớn máu Vương đều đưa đến nơi này để tiến hành xét nghiệm nghiên cứu.
Sở Phong nằm ở đó, các loại dụng cụ tân tiến sáng đèn, không khác gì khoa học viễn tưởng. Chúng quét toàn thân hắn khiến hắn có cảm giác như mình là một món đồ bị dò xét từ trong ra ngoài.