Lão đạo sĩ này nuôi con cháu như thế nào đấy nhỉ? Sở Phong cảm thấy có chút chói mắt. Đường cong của cô bé này có lồi có lõm, trưởng thành sớm một cách quá đáng. Hắn thật sự không dám nhìn, dùng tay che lấy Hỏa Nhãn Kim Tinh có thể nhìn thấu hết thảy.
Người các đại tài phiệt, thế lực lớn đều trở về, nhìn Sở Phong muốn tìm hiểu tình huống.
“Ngươi che mắt làm gì?” Có vương giả tuyệt đỉnh hỏi.
“Sợ bị thiên lôi đánh xuống.” Sở Phong đáp.
Mọi người không khỏi kinh nghi bất định.
“Trong lòng có quỷ nên mới chột dạ.” Khương Lạc Thần bước đến, đứng cách đó không xa, lẩm bẩm trong miệng.
“Ai chột dạ chứ?” Sở Phong buông hai tay xuống, quang minh chính đại nhìn mọi người.
Nhưng rất nhanh hắn lại sờ mũi, lo lắng hỏa khí quá thịnh sẽ dẫn đến chảy máu mũi, đồng thời dùng ngôn ngữ che giấu: “Khương Lạc Thần, suy nghĩ của cô đúng là phong phú.”
Con mắt cay quá! Đằng trước trắng bóng, hắn cảm thấy nếu nói không đúng sẽ bị sét đánh thật.
Khương Lạc Thần khó hiểu, nhìn hắn chằm chằm: “Anh đang nói cái gì?”
“Tôi nói, lòng dạ của cô rất rộng rãi.” Sở Phong nghiêm mặt nói.
Một đám người đều không còn gì để nói. Tình huống như thế nào vậy?
Đồng thời, Sở Phong nhìn thấy Lâm Nặc Y cũng đến, sắc mặt lập tức mất tự nhiên. Hơn nữa, người càng lúc càng nhiều, hắn cảm thấy mình đúng là vô tội mà.
“Tại sao mắt của ngươi lại có kim quang?” Có người phát hiện ra.
“Bị bỏng!” Sở Phong đáp.
“Tại sao ngươi cứ nhìn trời vậy?”
“Ta nhìn xem khi nào thì sét đánh xuống, ta chuẩn bị độ kiếp.”
Sét đánh? Nói đùa cái gì vậy? Hiện tại trời xanh không mây, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, chỗ nào có sấm sét chứ?
Thở phù một cái, Khương Lạc Thần nở nụ cười xinh đẹp: “Ngươi có phải làm việc trái với lương tâm nhiều quá, sợ thiên lôi đánh xuống, cho nên mới khẩn trương, cứ lo nhìn chằm chằm lên trời đúng không?”
Sở Phong giật mình, rất muốn nói có như vậy một chút.
Hắn đương nhiên sẽ không thừa nhận, đàng hoàng chững chạc nói: “Tôi có hơi áy náy với cô, nhưng tuyệt không đuối lý.”
“Rốt cuộc là anh đã làm cái gì mà phải áy náy với tôi?” Khương Lạc Thần cảm thấy kỳ lạ, toàn thân không được tự nhiên, nhất là nhìn thấy kim hà chảy xuôi trong mắt Sở Phong, ánh lửa lóe lên, cô lại càng cảm thấy trong lòng có chút xao động.
“Anh ngắm loạn cái gì đấy?” Cô khẽ quát. Bởi vì Sở Phong không chút kiêng kỵ, trước mắt bao người mà nhìn cô từ trên xuống dưới.
Cũng không phải lần đầu tiên gặp nhau, có cần như thế không?
“Ồ, tại sao ta lại có cảm giác con mắt của anh bảnh trai rất có mị lực. Khi chằm chằm tỷ tỷ đây đều có điện mang.” Thiếu nữ có vấn đề tuổi không lớn nhưng lại xinh đẹp một cách khuynh thành, cười hì hì nói.
Gương mặt mo của Sở Phong trở nên đỏ bừng. Mặc dù hắn biết những người này không biết hắn được lò bát quái Thái Thượng luyện thành Hỏa Nhãn Kim Tinh nhưng trong lòng vẫn chột dạ, giống như bị người ta bắt gian tại giường.
Đồng thời hắn còn sờ mũi, chỉ sợ hỏa khí quá thịnh mà dẫn đến chảy máu mũi. Hiện tại hắn đã cảm thấy mình bị đau mắt hột rồi.
Chính hắn cũng cảm thấy, nếu không kiêng nể gì cả, liếc nhìn quá nhiều xung quanh thì thật sự không nên. Đó là một sai lầm!
Nhưng nhất thời hắn không có biện pháp giải quyết trong lúc này. Hỏa Nhãn Kim Tinh không khỏi quá bá đạo, làm thế nào mới có thể biến mất năng lực đặc biệt này cơ chứ?
Bằng không, ngày nào cũng nhìn chằm chằm người khác như vậy, ban đầu thì còn cảm giác mới mẻ, nhưng thời gian dài thì có chút không chịu được.
Ví dụ như, nhìn Khương Lạc Thần hay thiếu nữ có vấn đề lắc lư trước mắt, đây cũng được xem là đánh vào thị giác, một bữa thịnh yến mỹ lệ.
Đương nhiên, hắn cho rằng đây là thịnh yến nghệ thuật, rất thuần túy chứ không có ý gì khác. Nhưng nói như vậy thật sự là có chút trái lương tâm, ngay cả hắn cũng phải đỏ mặt.
Nhưng hắn nhìn thấy không chỉ có Khương Lạc Thần, còn có những người khác. Ví dụ như bây giờ hắn nhìn thấy lão đạo sĩ mặt đen kia đang khập khễnh bước đến.
Đồng thời, lão đạo sĩ còn tách khỏi đám người, từ chính diện bước đến.
“Lão đạo nhân, ngươi đúng là bẩn thật đấy.” Sở Phong kêu lên.
Lúc này, hắn cảm thấy cay con mắt thật sự, rất muốn đi rửa mắt. Đây cũng không phải là sự hưởng thụ gì.
Lão đạo sĩ đang khập khiễng, đạo bào thì cũ nát. Mặc dù đã đổi thành đạo bào màu tím, nhưng cũng chẳng khá khẩm gì hơn.
Mà đây cũng không phải trọng điểm, chủ yếu là lão đang cứ như vậy mà lắc lư ung dung từ chính diện đi đến.
Bây giờ Sở Phong nhìn người có thể xuyên thủng bản chất, quần áo gì cũng không che được.
Trước kia, khi hắn nhìn đàn ông khác, hắn chỉ nhìn bên hông mà thôi, chỉ có nhìn đám người Khương Lạc Thần là chính diện.
Hiện tại, hắn cảm thấy lão già này đúng là không biết xấu hổ. Thực lực cao không hợp thói thường, nhưng biểu hiện thì không đẹp chút nào.
Lão đạo sĩ nhịn một bụng tức. Lão còn chưa nói cái gì, tên nhóc này đã mở miệng trước, lại còn dám nói lão bẩn? Có thể nhẫn nhưng không thể nhục.
“Ranh con. Ngươi thật là! Đốt Đạo gia ta, ngươi còn ở đó kêu ngao ngao. Đây là muốn chết phải không?”
Lão đạo sĩ nhe răng, động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng lại giống như đang nhe răng cười.
Nụ cười này của lão trong mắt Sở Phong, cộng thêm cái thứ kia cứ lắc lắc không có tư thái gì cả, đúng là biến thái mà.
“Ngươi đúng là già mà không biết xấu hổ.”
Sở Phong thật muốn chọc mù hai mắt của mình. Hắn cảm thấy quá ác liệt. Vì thế hắn nhìn sang thiếu nữ có vấn đề, tìm kiếm chút cân bằng về tâm lý.
“Nhóc con, ngươi nói cái gì?” Lão đạo sĩ hoàn toàn nổi giận. Lão còn chưa phát tác, tên nhóc này đã dám bất kính đối với lão.
Sở Phong không nhìn lão đạo sĩ, ho khan vài tiếng để che giấu: “Lão nhân gia, ý của ta là, nhà các người nuôi lớn con cháu như thế nào? Bọn họ ăn gì mà lớn? Hãy nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo này đi, tuổi tác không bao nhiêu nhưng phát dục lại quá tốt.”
“Sở Phong bảnh trai, ngươi nói như vậy, người ta sẽ ngại đấy.” Tuổi tác của thiếu nữ có vấn đề đúng là không lớn nhưng dáng người thon dài, cực kỳ xinh đẹp. Tư thái kiều mị như thế, đủ để rất nhiều người có tư tưởng xấu. Đây quả thật là tiểu yêu tinh mà.
Lúc này, lão đạo sĩ cái gì cũng không làm, chỉ xắn tay áo lên.
“Dám đánh chủ ý lên cháu gái của ta? Ta đánh ngươi, cái tên tiểu vương bát đản này.” Lão đạo sĩ trừng mắt. Lão đã sớm nhìn Sở Phong không vừa mắt, mấy lần đem hắn ra làm tài liệu giảng dạy, nhưng ngược lại chính lão mới là người thê thảm.
Thiếu nữ có vấn đề lắc bờ eo thon, như liễu rũ chập chờn, động tác nhanh chóng ngăn ở đằng trước: “Tổ phụ, lão lại không thèm nói đạo lý rồi. Lão can thiệp vào đời sống cá nhân của ta, ta tuyệt giao với lão.”
“Tránh sang một bên đi.” Lão đạo sĩ tức giận.
“Lão nhân gia, chỉ cần ngươi đừng lắc lư trước mặt ta nữa, chuyện gì cũng dễ nói.” Sở Phong nói.
Sở Phong bổ sung thêm: “Hơn nữa, ta nhìn tình huống của ngươi không được tốt lắm.”