“Ngươi nói cái gì?” Lão cảm thấy tên nhóc này rất ngông cuồng. Không cho lão xuất hiện trước mắt? Điều này thật sự… quá phách lối rồi.
“Đừng hiểu lầm, tiền bối ngươi đã trúng độc cổ mộ thượng cổ, một luồng hắc khí đang hiện lên trên ấn đường. Ngươi hãy tranh thủ thời gian hóa giải đi.” Sở Phong nói. Ánh mắt của hắn rất độc, nhìn thấy rõ bên trong cơ thể lão đạo sĩ quấn quanh một luồng khói đen, vẫn còn đang bốc hơi.
Lão đạo sĩ biến sắc. Thật ra chính lão cũng cảm nhận được điều này. Lão đến đây chỉ là để dẫn cháu gái đi, chứ không muốn ở lâu.
Lão không nghĩ đến, trên Trái đất lại có mộ lớn khủng bố đến như vậy. Quả thật là vượt ra khỏi sự tưởng tượng, ở trong đó chôn nhân vật thần thoại có lai lịch lớn.
“Tiền bối, bây giờ ngươi phải cạo xương để chữa thương. Nếu không, nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Sở Phong trịnh trọng nói.
“Tại sao lại có mùi thối nhỉ?” Có người lên tiếng.
Lão đạo sĩ nghe xong, sắc mặt trở nên khó xử. Cái mông của lão bị bàn tay đầy lông đen kia quẹt vào, bây giờ đã mục nát rồi sao? Ngay cả lão cũng ngửi được mùi này.
“Đi!” Lão đạo sĩ nắm lấy thiếu nữ có vấn đề xoay người rời đi, không dám kéo dài thời gian.
Lần này, thiếu nữ có vấn đề cũng cảm nhận được sự việc nghiêm trọng, không dám phản bác, nhanh chóng theo lão rời đi.
“Sở Phong huynh đệ, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có ánh lửa ngút trời, những người kia bị thiêu chết còn ngươi thì lại không có việc gì?”
Lúc này, một đám người xông đến, không ngừng hỏi thăm, có người nghi hoặc, có người mang theo sát ý.
Chết nhiều cao thủ như vậy, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn.
Thế lực mất đi cao thủ tất nhiên là đau lòng, oán giận. Những người còn lại thì nhẹ nhàng hơn, chỉ muốn biết chuyện rốt cuộc như thế nào mà thôi.
“Ta đã sớm nói không muốn xông vào cấm địa đó rồi mà. Nếu không, sẽ có đại họa. Ta đã cảnh cáo tất cả mọi người, nhưng có rất ít người nghe theo lời khuyên của ta, lại còn liên lụy ta nữa chứ.”
Sở Phong chỉ vào cơ thể của mình. Quanh thân của hắn cũng đen sì sì, bị bỏng không nhẹ, tối thiểu thì bề ngoài nhìn là như thế.
“Các ngươi thấy không, nhất là mắt của ta đấy, cái gì cũng chẳng còn nhìn được nữa. Đám khốn kiếp kia đã hại thảm ta rồi.” Sở Phong oán giận, vừa nói vừa chớp chớp hai mắt, lập tức kim hà trong vắt.
Điều này khiến cho một số người im lặng. Có phải là bị bỏng thật không? Tại sao lại cảm giác đôi mắt của hắn có tinh thần hơn trước, giống như hai ngọn kim đăng.
“Sở Phong, ngươi không sao chứ?” Lâm Nặc Y tiến lên, gương mặt tuyệt mỹ động lòng người.
Sở Phong nhìn cô, giống như bị sặc nước, vội ho khan. Mặc dù đã sớm quen biết, cũng từng được xem là bạn trai trên danh nghĩa của cô, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy cô một cách thông thấu như vậy. Trắng sáng, rạng ngời.
“Cậu sao vậy?”
“Không sao, vừa rồi bị đốt, hỏa khí trên người vẫn còn nhiều mà thôi.”
Răng rắc!
Một tiếng sấm vang lên, cơ thể Sở Phong kéo căng, nguyền rủa nói: “Đại gia, chẳng lẽ muốn cho thiên lôi đánh xuống sao?”
Cơ thể của hắn trở nên căng cứng, ngước nhìn lên trời.
Nhưng không có sấm sét đánh xuống, vẫn là tinh không vạn lý như cũ.
“Không phải trên trời mà là bên kia núi Tử Kim, trận vực gần đó truyền đến tiếng sấm sét.” Có người nhắc nhở.
“Ồ, như vậy sao? Vậy thì tốt rồi.” Sở Phong thở một hơi nhẹ nhõm. Cái gọi là có tật giật mình, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Hắn bổ sung: “Ta bị thoái hóa nghiêm trọng rồi, đã bị tàn phế, cho nên thần giác cũng không còn nhạy cảm nữa.”
Sở Phong vừa nói vừa nhìn vào bên trong cơ thể, tiến một bước để năng lượng bên trong cơ thể hạ xuống, rót vào cối xay đen trắng.
Một đám người bất kể là có ý kiến với Sở Phong hay không, tất cả đều tán thành tạo nghệ trận vực của hắn là mạnh nhất. Trên Trái đất không có ai bằng hắn, còn cần phải hợp tác với hắn.
Thế lực có người chết oan đều thổ huyết.
Một đám người bồi tiếp Sở Phong một lần nữa đến khu vực núi đó, đứng từ xa quan sát.
“Ngôi mộ lớn dưới mặt đất quá yêu tà, dẫn đến lôi điện trên hư không. Lôi đình vừa rồi rõ ràng là chấn nhiếp sinh vật dưới mặt đất.” Có người biểu hiện ngưng trọng nói.
Sở Phong quan sát thật lâu: “Nơi này tạm thời không thể ở lâu. Cân bằng đã bị phá vỡ, lần sau nói không chừng sẽ có cổ thi từ trong quan tài leo ra.”
Dải đất kia truyền đến tiếng hừ đau đớn, sau đó là một cục than di động đang dùng sức leo ra, khiến một đám người phải run rẩy.
Nhìn kỹ lại, thì ra là bà lão của Sinh Vật Thiên Thần. Bà ta thế mà không chết, bị mất nửa thân dưới, tuy nhiên lực sinh mệnh lại quá ngoan cường, bà ta vẫn còn sống.
Gã thanh niên mi tâm có ấn ký màu đỏ lạnh lùng nhìn thoáng qua Sở Phong, sau đó nhanh chóng vọt đến đỡ bà lão dậy.
Cả đám vây lại. Bọn họ biết, khả năng đây là một sinh linh vực ngoại, địa vị cực lớn.
Ai cũng không nghĩ đến, xuất sư chưa xong suýt chút nữa đã chết toi. Bà ta chỉ vừa mới xuất thế thôi mà, thế mà đã bị đốt đến tàn phế.
Nhưng thế lực khắp nơi vẫn rất thận trọng, mang theo kính ý muốn kéo quan hệ với bà ta, lưu lại một con đường về sau.
“Tiền bối, bà đúng thật là kỳ tích, lực sinh mệnh cường đại.” Sở Phong bước đến, giả bộ lấy lòng, sau đó nghiêm túc lên tiếng: “Các người ở chỗ nào của Thần Sơn, ta muốn theo các người lên núi nghiên cứu trận vực.”
Hiện tại hắn thật sự muốn đi. Thực lực của hắn đã khôi phục, trong tay lại có Kim Cương Trác, hắn chẳng cần phải sợ cái gì. Hắn nhớ đám người bà lão này cất giữ thư tịch trận vực, muốn đóng gói tất cả để mang đi.
Đương nhiên, nếu những người này có ác ý, hắn không ngại đại khai sát giới bên trong Sinh Vật Thiên Thần.
Trong lòng bà lão có một luồng khí nóng. Thật là oan uổng mà! Bà ta mới rời núi, cứ như vậy mà bị hủy đi.
Hiện tại Sở Phong yêu cầu lên núi với bà ta, bà ta thật sự có chút nghi ngờ, thậm chí còn sợ hãi. Bà ta hoài nghi vừa rồi ánh lửa trận vực bát quái ngập trời, đốt cháy kẻ địch tứ phương, rốt cuộc có liên quan đến chàng trai này hay không.
Mọi người cùng nhau rời khỏi chỗ này, trở lại thành phố Giang Ninh.
Trong thời gian ngắn, chỗ này không cách nào bố trí lại.
Nhưng các bên vẫn còn muốn nhờ lực của Sở Phong để dưỡng quân, tăng phẩm gia của thần binh nhà mình lên.
Lúc này, có người nhìn chằm chằm Kim Cương Trác của Sở Phong, ánh mắt nóng bỏng.
“Chúng ta có thể đổi địa điểm khác, một lần nữa bố trí lại.” Có tài phiệt lên tiếng.
“Đến Phong Thiện Chi Địa đi. Còn có chỗ nào kinh người hơn so với chỗ đó chứ? Ừm, nhất là tạo nghệ trận vực của Sở Phong huynh đệ rất kinh người, nói không chừng còn có thể mở ra một con đường ở đó, mang theo chúng ta tiến vào tế đàn. Ở đó có không gian thánh thụ thần bí, biết đâu lại thu hoạch được một cơ duyên to lớn.”
Có người đề nghị như vậy. Bởi vì có lẽ trước kia có mùi thuốc bay ra từ Thái Sơn, nhưng mọi người lại không tìm được cửa vào.