Thế nhưng, một chỗ quan trọng như thế, đến bây giờ có rất ít người thu hoạch được cơ duyên. Điều này rõ ràng không được bình thường.
Tất cả mọi người đều cảm thấy, Phong Thiện Chi Địa chính là đệ nhất thánh địa. Một khi tìm được con đường chính xác, tiến vào không gian chồng chất cổ xưa, thu hoạch nhất định sẽ rất kinh khủng.
Sắc mặt Cung chủ cung Ngọc Hư thay đổi. Ông ta hy vọng người khác đừng đến đó.
Sở Phong nghe xong, nói: “Được, vậy thì đến đó đi.”
Bởi vì hắn thật đúng là muốn thử một lần, tìm hiểu thực hư của Phong Thiện Chi Địa.
Núi Tử Kim có lò bát quái Thái Thượng, còn Phong Thiện Chi Địa thì sao?
…
Dưới chân núi Thái Sơn, trong một quán rượu.
Sở Phong toàn thân đen sì sì, hiện tại vẫn còn dấu vết bị bỏng. Hắn cũng không nóng lòng xử lý thương thế. Với thực lực của hắn bây giờ mà nói, cùng với phương pháp hô hấp cứu cực, trên người không có khả năng lưu lại vết thương.
Khi hắn còn ở cảnh giới Thức Tỉnh, hắn đã từng thể nghiệm, sau khi bị thương sẽ không để lại vết sẹo, vết thương sẽ nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
Thế thì lại càng không cần phải nói bản lĩnh mà hắn có được sau khi xé rách gông xiềng trái tim, sức khôi phục lại càng kinh người.
Hắn đã ở dưới chân núi Thái Sơn, yên tĩnh chờ người của các bên chạy đến.
Tiến quân Phong Thiện Chi Địa là chuyện lớn, ai cũng không vọng động. Hiện tại sau khi đạt thành nhận thức chung, người của các bên đều trở về để chuẩn bị.
“Có mạo hiểm quá hay không? Ngươi và bọn họ hợp tác với nhau, không khác nào bảo hổ lột da.” Lão tông sư Võ Đang cau mày. Ông thật sự lo lắng cho Sở Phong.
Bởi vì cho đến bây giờ, ông phát hiện Sở Phong chơi càng lúc càng lớn, thanh thế làm ra ở núi Tử Kim đủ kinh người. Hiện tại lại còn muốn đến Phong Thiện Chi Địa.
“Có chuyện ta còn chưa nói cho tiền bối biết.” Sở Phong mỉm cười, sau đó phát ra một chút ba động năng lượng, rất nhỏ nhưng lão tông sư vẫn cảm nhận được.
“Ngươi…” Ông đứng bật dậy. Ông cảm nhận được rõ ràng Sở Phong đã khôi phục, huyết khí ẩn chứa rất khủng bố, có thể xưng là cao thủ tuyệt thế.
Lão tông sư sợ ngây người. Sở Phong xuống núi, muốn đến thế tục tìm kiếm đường ra, muốn mượn lực tài phiệt để khôi phục. Lúc đó ông còn đủ chuyện lo lắng cho hắn.
Trên thực tế cũng đúng như vậy. Khi ở núi Tử Kim, có bao nhiêu cường giả muốn giết Sở Phong chứ? Nếu không phải nhờ ngọn lửa bát quái thiêu đốt, ai có thể ngăn cản?
Nhưng Sở Phong lại có thể thành công, hiện tại thực lực còn hồi phục như cũ.
Cho đến bây giờ, hắn thật sự đã rồng về biển lớn, hổ gầm sơn lâm. Chiến lực Sở Phong đã từng được kiểm nghiệm. Một người có thể quét ngang một đám vương giả đỉnh cấp.
Hiện tại hắn đã khôi phục lại. Cho dù đứng chính giữa đám tài phiệt, bên cạnh có người có địch ý, hắn cũng không cần phải lo lắng điều gì nữa.
Lão tông sư im lặng. Ông biết Sở Phong đang muốn lừa gạt người khác.
Sở Phong ở trong phòng diễn dịch Thái Cực Quyền. Bây giờ đã khác, một cánh tay trắng như tuyết, một cánh tay đen như mực vẽ thành hình tròn, phiêu dật mà nhẹ nhàng, thư giãn mà có đạo vận.
Sau đó, năng lượng phát sáng nhưng được khống chế rất tốt.
“Quả nhiên, ngươi luyện quyền đã có thành tựu, tạo nghệ kinh người.” Lão tông sư vui mừng. Bên trong cơ thể Sở Phong không có năng lượng khi hắn mới bắt đầu luyện Thái Cực Quyền. Nhưng sau khi khôi phục, đúng là không gì sánh nổi.
Vừa rồi ông nhìn thấy Sở Phong luyện quyền sinh ra thần thông, đen trắng khác biệt, tuyệt đối kinh khủng. Nếu giao thủ với người khác, đánh ra Thái Cực, chính là đánh đâu thắng đó.
Bởi vì bản thân ông đã sớm luyện ra được thần thông, cho nên ông biết một bước sau này sẽ cường đại đến cỡ nào.
Lão tông sư đã hoàn toàn yên tâm.
Sở Phong diễn dịch quyền pháp xong, bắt đầu kiểm tra bên trong cơ thể, nghiên cứu Hỏa Nhãn Kim Tinh. Hắn muốn biết có cách nào để làm biến mất nó khi không cần thiết không? Nếu không thì cũng quá khổ não rồi, nhìn cái gì cũng đều nhìn được bản chất của nó.
Giữa trời đất này, “cảnh vật” tuyệt mỹ thì xác thực là cảnh đẹp ý vui, nhưng vẫn còn rất nhiều cảnh vật không được đẹp, thật sự là làm bẩn con mắt.
“Ừm, năng lượng yếu bớt là được? Chỉ đơn giản như vậy sao?” Biểu hiện Sở Phong trở nên cổ quái.
Hắn phát hiện, mắt của hắn tràn ngập năng lượng cao đến không hợp thói thường, nhưng hắn chỉ cần áp chế, Hỏa Nhãn Kim Tinh sẽ biến mất.
Sau khi trở về từ núi Tử Kim, mọi người đã trực tiếp lên đường, ngồi trên người cầm vương chạy đến chân núi Thái Sơn. Đến tận bây giờ hắn mới có thời gian thể ngộ.
Bản lĩnh đặc biệt như Hỏa Nhãn Kim Tinh, bản thân nó đã rất cường đại trong thế giới tinh thần trong truyền thuyết, đã hiếm thấy từ rất xa xưa. Loại năng lực này mở ra rất thần bí, rất khó mà nói rõ.
Tiếp theo, Sở Phong bắt đầu nghiên cứu trận vực.
Trải qua sự đồng ý của Long Nữ, hắn hủy đi tấm bia đá dưới đáy biển. Tất cả nội dung đều được hắn ghi nhớ trong đầu, chủ yếu là sợ ghi chép về lò bát quái Thái Thượng bị lộ ra ngoài ánh sáng.
Hắn im lặng, nhớ lại nội dung khắc trên bia đá.
Bên cạnh hắn còn có một số quyển sách cũ kỹ, đều là tàn thiên, nhiều thì được hơn hai mươi trang, ít thì khoảng vài trang, đều do các thế lực lớn đưa đến để hắn nghiên cứu.
Sau khi trải qua nấu luyện bên trong lò bát quái Thái Thượng, nhìn trận vực cổ đại khôi phục, Sở Phong thu hoạch rất lớn. Bây giờ nghiên cứu những tàn thiên này, lĩnh ngộ của hắn càng thêm thấu triệt.
Mấy ngày sau đó, tạo nghệ trận vực của hắn rõ ràng đã có sự tinh tiến.
Chỉ trong mấy ngày mà thôi, các thế lực lớn đã chuẩn bị đầy đủ, không ít người đã tập trung dưới chân núi Thái Sơn.
Cung chủ cung Ngọc Hư, Cung chủ cung Bát Cảnh không vui chút nào. Bởi vì đây là đạo trường mà bọn họ đã định, muốn toàn lực ứng phó lấy xuống. Kết quả bây giờ lại bị một bầy vương chia cắt?
Mấy ngày qua, vết bỏng trên người Sở Phong lành lại cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lúc này, hắn đang ăn một quả trái cây đỏ mọng, thơm nức, như muốn tan vào trong miệng. Chất lỏng mang theo mùi thơm như thấm vào lòng người.
“Đây chính là dị quả?” Là một tên chuyên ăn hàng, nhưng đến bây giờ Sở Phong mới ăn được dị quả. Hắn cảm thấy hơi xấu hổ về điều này.
Đây là tâm ý do tài phiệt đưa lên, cả một rương, nhưng lại bị hắn ăn như ăn trái cây bình thường. Để hợp tác với hắn, những người kia đã đưa lên không ít lễ vật trân quý.
Trước đây, hắn chỉ dùng phấn hoa để tiến hóa, không dám ăn dị quả. Bởi vì hoàng ngưu nói nó có tác dụng phụ. Hắn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thành tựu về sau.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Sau khi cối xay đen trắng thành hình, hết thảy đều không thành vấn đề. Có ăn dị quả cũng không làm trở ngại con đường tiến hóa của hắn.
Điểm không được hoàn mỹ chính là, cối xay vẫn còn đang thay đổi. Để duy trì bên trong cơ thể được yên tĩnh, hắn không dám ngông cuồng xé rách gông xiềng, muốn bình yên vượt qua giai đoạn này.