Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 672 - Chương 688: Một Tay Bóp Chết (2)

Thánh Khư Chương 688: Một tay bóp chết (2)

“Những khu vực không cách nào đặt chân ở Thái Sơn nhất định là có rất nhiều dị quả. Đến lúc đó ta sẽ hái sạch sẽ, đưa đến lò bát quái Thái Thượng để luyện đan dược.”

Sở Phong bước ra bên ngoài. Hắn đã nghiên cứu trận vực xong, bây giờ muốn ra ngoài tìm hiểu thực tiễn.

Phong Thiện, Phong để tế thiên, Thiện để tế địa.

Hiển nhiên, khu vực tế thiên là đỉnh Thái Sơn, còn tế địa là nằm ngay chân núi.

Sở Phong bảo người ta mang nam châm, ngọc thạch đến để sẵn ở chỗ tế địa dưới chân núi. Hắn chuẩn bị nghiên cứu ở đây.

Sau khi trời đất biến dị, địa phương dùng để tế trời tế đất cũng trở nên khác biệt, to lớn hơn rất nhiều.

Rất nhanh, nơi này đã trở thành nơi thí nghiệm của hắn trước khi chính thức leo lên núi. Khu vực này không ngừng được hắn bố trí, bình thường không cho phép người lạ tiến vào.

Các đại tài phiệt có không ít thế lực lớn đến, trước mắt đều thỏa mãn yêu cầu của hắn, tận lực phối hợp, để hắn yên tĩnh nghiên cứu, đề cao tạo nghệ trận vực.

Chỉ trong hai ngày, vùng đất nơi này trở nên mông lung bởi sương mù, người ngoài nhìn không thấu. Sở Phong đã bày ra một trận vực ở đây, bao trùm khu vực, còn hắn thì im lặng ở bên trong khắc ký hiệu.

“Ồ, không tệ, bản lĩnh bất phàm đấy.”

Đúng lúc này, khi Sở Phong đang bày trận vực bên trong, một âm thanh bình thản truyền đến, có người cố ý xông vào tán dương tạo nghệ trận vực của hắn.

Vốn khu vực này đã bị sương mù che lấp, khiến nơi này giống như bị ngăn cách với bên ngoài, nhưng bây giờ lại có vương giả đỉnh cấp tiến vào, thái độ không được thân thiện cho lắm.

“Ngươi là ai, tại sao lại xông vào đây?” Sở Phong hỏi.

“Ngươi quá tự tin vào bản lĩnh của mình rồi. Đây không phải trận vực có độ khó cao, chẳng phải chỉ khắc một số ký hiệu sương mù thôi sao? Ngươi cho rằng có thể làm cho tất cả mọi người đều mù mờ, không vào đây được?” Người kia cười nhạo.

Hiển nhiên người này cũng hiểu được ký hiệu trận vực. Mặc dù chưa nói đến tinh không, nhưng loại sương mù này vẫn không làm cho gã lạc bước được.

“Ngươi muốn làm cái gì?” Sở Phong hỏi.

Đây là một người đàn ông trung niên, hơn bốn mươi tuổi, một vương giả cường hoành, đồng thời còn hiểu được trận vực.

“Ta đến đây là để tìm hiểu thực lực trận vực của ngươi, muốn tận mắt nhìn thấy, đồng thời càng muốn biết tai họa ở núi Tử Kim là do ngươi cố ý tạo thành hay không?” Người đàn ông trung niên này hỏi.

Hiển nhiên, gã nghi ngờ lửa đốt cháy nhiều cao thủ ở đó có liên quan mật thiết đến Sở Phong.

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Sở Phong hỏi.

“Hiện tại xem ra, ngươi không có thủ bút lớn đến như vậy. Dựa vào tạo nghệ của ngươi còn kém xa lắm.” Người đàn ông trung niên nói, biểu hiện rất tự tin.

Tiếp theo, gã bổ sung: “Nhưng bản lĩnh trận vực của ngươi xem ra không tệ, quan trọng là rất có thiên phú. Ta đến đây là đặc biệt đón ngươi đi.”

Sở Phong kinh ngạc. Người này đến đây là để tìm tòi nghiên cứu, quan trọng hơn là để bắt hắn?

“Mặc dù ta đã bị phế, nhưng bản lĩnh trận vực vẫn còn một ít. Ngươi cũng là nhà nghiên cứu trận vực, ngươi muốn ra tay với ta sao?” Sở Phong hỏi.

“Ta là tiến hóa giả, am hiểu một chút về trận vực. Trong khoảng cách gần như thế này, ta muốn bắt ngươi, cần chi phải sử dụng trận vực? Ngươi chẳng có cơ hội nào đâu.” Gã đàn ông trung niên cười nhạt.

“Chỉ sợ ngươi không mang ta đi được.” Sở Phong nói.

“Ngươi muốn nhờ lão tông sư Võ Đang bảo vệ ngươi? Ông ta đã bị người ta dẫn đi rồi.” Gã đàn ông trung niên nói.

“Điều này không công bằng.” Sở Phong lên tiếng, đồng thời nói: “Nếu không phải ta bị phế bỏ, ta căn bản chẳng sợ ngươi.”

Đúng lúc này, một âm thanh khác vang lên: “Xem ra là ta đã suy nghĩ nhiều rồi. Cơ thể của ngươi hoàn toàn đã xảy ra vấn đề. Sự việc ở núi Tử Kim chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Nhưng như vậy cũng tốt, để ta mang ngươi lên núi.”

Sở Phong đã từng gặp qua người này, là người đến từ Sinh Vật Thiên Thần, đi cùng với bà lão kia, mi tâm có một ấn ký màu đỏ, là một chàng thanh niên dung mạo anh tuấn.

“Ngươi là người vực ngoại?” Sở Phong cau mày.

“Xem ra ngươi biết không ít. Không phải Nặc Y nói cho ngươi biết chứ? Ồ, nhưng ta khuyên ngươi đừng có si tâm vọng tưởng. Ngươi không xứng với Nặc Y đâu?” Gã thanh niên có ấn ký màu đỏ cười nói.

Sở Phong vẫn rất bình tĩnh: “Hai mươi mốt năm trước ngươi vẫn còn nhỏ, không phải là đám hàng lâm giả kia. Ngươi hẳn là hậu nhân của bọn họ, là hậu nhân của bà lão đó?”

“Bà ấy chỉ là thị nữ đi theo cha ta mà thôi. Năm đó may mắn thành công giáng xuống.” Gã thanh niên cười nói.

Sở Phong chế nhạo: “Tuổi tác của bà lão đó không ít, nói như vậy, cha của ngươi cũng là lão quái vật, ngươi là do ông ta sinh ra với phụ nữ ở thế giới này, khi già mới có con?”

Gã thanh niên hơi bực bội: “Chúng ta quý ngươi là người tài, hy vọng ngươi đừng chọc giận chúng ta.”

“Nặc Y rất được đạo thống các ngươi coi trọng sao?” Sở Phong hỏi.

“Bây giờ ngươi còn chưa có tư cách để biết. Sau khi gia nhập vào chúng ta, ngươi sẽ từ từ hiểu rõ.” Gã thanh niên bình thản nói.

Đồng thời, y còn nhắc lại chuyện xưa, nói bọn họ có rất nhiều thư tịch trận vực, ví dụ như người đàn ông trung niên bên cạnh y nghiên cứu không ít, nhưng lĩnh hội cũng chỉ chút da lông mà thôi.

“Đi theo ta.” Gã thanh niên nói.

“Xem ra địa vị của ngươi không cao. Ngươi là con riêng của cha ngươi, cho nên vẫn có nhiều chuyện ngươi không thể hiểu rõ. Ngươi không muốn nói nhiều, chẳng qua là muốn che giấu việc ngươi không biết được nhiều.” Sở Phong nói.

“Ngươi làm càn!”

“Ta muốn biết cha ngươi đã xuất thế chưa, có biết ngươi đến nơi này không?” Sở Phong hỏi.

“Nói cho ngươi biết cũng không sao? Ông ấy vẫn chưa đến lúc xuất thế. Đến đây mời ngươi còn cần kinh động lão nhân gia ông sao?”

Sở Phong cười nói: “Vậy thì ta yên tâm rồi.”

Sau một khắc, hắn trực tiếp đưa tay chộp về phía trước, bắt lấy gã đàn ông am hiểu trận vực. Rắc một tiếng, hắn vặn gãy cổ gã đàn ông.

“Ngươi…” Trước khi người này chết, ánh mắt hiện lên vẻ khiếp sợ. Gã đã kéo đứt được sáu đạo gông xiềng, tại sao lại không chịu nổi một kích, bị một tên phế nhân giết chết?

“Tưởng ta dễ dàng bị ăn hiếp à? Đối với trận vực mà nói, ta thích ra tay hơn.” Sở Phong mỉm cười.

Biểu hiện của gã thanh niên có ấn ký màu đỏ nơi mi tâm thay đổi. Lúc này y đã hiểu ra, người này bị phế ở chỗ nào chứ? Rõ ràng cố ý dụ bọn họ đến cửa. Vì thế, y quả quyết rút lui, muốn nhanh chóng chạy thoát.

Nhưng đã muộn rồi. Y bị Sở Phong thân ảnh như quỷ mị nhanh chóng đuổi kịp, một tay nắm lấy cổ của y, sau đó nhấc lên.

“Tại sao lại như vậy?” Gã thanh niên có ấn ký kinh sợ và xấu hổ. Y cứ như vậy mà không chịu nổi một kích?

“Ừm, chúng ta cùng nhau nói về chuyện vực ngoại đi. Nếu không, ta không ngại một tay bóp chết ngươi.” Sở Phong lạnh lùng nói.

Lúc này, gã thanh niên đã mất hết can đảm. Y cảm thấy quá buồn cười. Một tên phế nhân nhưng lại tùy tiện bắt được một hậu nhân hàng lâm giả vực ngoại như y. Xem ra, đúng là hắn có thể một tay bóp chết.

Bình Luận (0)
Comment