Đây là tên yêu nghiệt gì vậy? Quá kinh khủng. Hắn là thổ dân có thể tranh phong với thiên kiêu vực ngoại.
Y nào có thể ngờ đến, sau khi bên trong cơ thể Sở Phong xuất hiện một cối xay đen trắng, thực lực tăng lên, năng lượng bên trong cơ thể tinh thuần hơn trước rất nhiều, khiến cho chiến lực của hắn tăng vọt.
Vực ngoại, cũng chỉ có truyền nhân đạo thống vô thượng mới có thứ này trong cơ thể, hơn nữa đều do tiền nhân lưu lại.
Hàn Phi, chàng thanh niên có ấn ký màu đỏ chính giữa mi tâm cảm nhận được một sự thất bại. Thổ dân trong mắt y lại có thể so sánh hơn kém với thiên kiêu vực ngoại. Điều này quá bất hợp lý rồi.
Nhất là trước đó y vẫn luôn xem người này là phế nhân. Điều đó thật sự quá buồn cười!
Từ sâu trong đáy mắt của y hiện lên sự không cam lòng, càng có sự lạnh lẽo, nhưng y rất giỏi che giấu. Chuyện này nhất định phải bóp chết ngay từ trong trứng nước.
Ở Trái đất này, ai có thể chiếm cứ tiên cơ, đoạt được tài nguyên đỉnh cấp, người đó mới có thể từng bước dẫn trước.
Chỉ là làm cách nào y mới thoát được? Đó mới là vấn đề lớn.
Mặc dù trong lòng Hàn Phi cảm thấy bất an, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, gương mặt nở nụ cười ấm áp, nói bọn họ không có ác ý, chỉ là yêu quý nhân tài, muốn mời Sở Phong đến đó nghiên cứu trận vực.
Theo như lời y nói, Sinh Vật Thiên Thần có bí sách chiếm cứ Lao Sơn.
Sở Phong không thèm quan tâm, chỉ hỏi những vấn đề khác.
Hàn Phi bị Sở Phong kẹp cổ, chẳng khác nào một con vịt chết. Điều này khiến cho Hàn Phi tức giận, trong lòng dâng lên sát cơ mãnh liệt, cũng như cảm giác bị sỉ nhục sâu sắc.
Sở Phong không ngừng đặt câu hỏi, ví dụ như cha Hàn Phi ở đâu, đến từ truyền thừa vực ngoại nào, thực lực cao thâm ra sao.
Hàn Phi trả lời không được trôi chảy, bởi vì có một số việc chính y cũng không được rõ ràng, tạm thời xuất hiện một số lỗ thủng, bị Sở Phong nhạy cảm vạch trần.
Trong chớp mắt, mồ hôi lạnh thi nhau túa ra trên người Hàn Phi.
“Xem ra địa vị đứa con riêng như anh không cao.” Sở Phong nói.
Trong lòng Hàn Phi có sát ý nhưng không dám lộ ra. Y âm thầm thề thốt, về sau sẽ nhờ người đến bóp chết Sở Phong, sớm giải quyết cái tên thổ dân này.
Nhưng y vẫn cố mỉm cười, đồng thời chủ động đề cập đến Lâm Nặc Y, muốn rút ngắn quan hệ.
Rắc!
Trong ánh mắt hoảng sợ của Hàn Phi, Sở Phong trực tiếp vặn gãy cổ của y, không chút lưu tình, giải quyết ngay tại chỗ.
“Ta hận!” Vào phút cuối cùng, y chật vật phát ra tiếng gầm nhẹ trong cổ họng. Thân là hậu nhân của người giáng lâm, y vẫn tự cho mình là truyền nhân vực ngoại, về sau sẽ trở về hành tinh mẹ, sẽ có được cuộc sống sáng chói, kết quả lại chết trong tay một thổ dân?
Bịch một tiếng, Sở Phong ném Hàn Phi như ném con chó chết, vứt y xuống đất, nhìn y chết thẳng cẳng.
Những gì cần biết, hắn cũng đã biết.
Nhưng người này biết không được nhiều, Sở Phong thất vọng vô cùng.
Hắn đại khái biết được, cha của Hàn Phi rất có khả năng đang ở Bắc Cực, cũng có thể gần sào huyệt Kỳ Lân, đang tiến hành ngủ đông.
Nhưng lại không có địa điểm cụ thể.
Đồng thời, hắn cũng ngoài ý muốn biết được trên người Lâm Nặc Y có bí mật, rất được coi trọng, có thể sẽ được đưa đến cái gọi là “hành tinh mẹ”...
Sau đó không lâu, lão tông sư trở về, nói cho Sở Phong biết đã giải quyết được hai con cầm vương.
Ngay cả cầm vương, sinh vật cấp vương trên trời cũng bị ông đánh xuống. Điều này quả thật kinh người.
“Người vực ngoại sắp xuất hiện, sẽ không gây phiền phức gì chứ?” Lão tông sư cau mày.
“Không sao đâu.” Sở Phong lắc đầu. Điều này cũng không cần lo lắng, là do Hàn Phi tự chủ trương đến, không nói với ai khác. Hắn biết rõ điều này, nếu không cũng sẽ không một tay bóp chết Hàn Phi.
Hắn chỉ có chút tiếc nuối, điều mà Hàn Phi biết lại không được nhiều.
Hàn Phi âm thầm chui vào bên trong sương mù, muốn thần không biết quỷ không hay bắt hắn đi, điều này cũng đã cung cấp cho Sở Phong sự thuận tiện, không cần phải suy nghĩ làm sao giải quyết tốt hậu quả.
“Haiz, ta có chút hối hận.” Sở Phong lẩm bẩm.
“Thế nào?” Lão tông sư hỏi.
“Chi bằng để bọn họ bắt ta đi, đến Lao Sơn lĩnh hội thư tịch trận vực.” Dựa vào thực lực của hắn bây giờ, đến Lao Sơn cũng không cần lo lắng cái gì. Dù sao cha của Hàn Phi cũng còn chưa xuất thế.
“Hy vọng người của tài phiệt khác cũng đến bắt ta. Nếu bên trong sơn môn của bọn họ có nhiều chỗ tốt, ta tuyệt không phản kháng, để bọn họ bắt ta đi.”
Nghe hắn nói như thế, lão tông sư vốn là người phúc hậu, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Nếu là đại hắc ngưu, hổ đông bắc ở đây, nhất định sẽ vì cái gọi là tri kỷ, một đám tai họa hợp tác với nhau, sau đó sẽ đem cái gọi là nội tình trong núi lôi hết ra ngoài.
Ngay ngày hôm đó, khi ráng chiều chiếu xuống đầy trời, lại có người xông vào.
“Các người muốn bắt ta đi?” Gương mặt Sở Phong ánh lên vẻ chờ mong, ánh mắt nóng bỏng.
Tổng cộng có ba người xông vào. Nhìn thấy hắn như vậy, cùng với ánh mắt đó, tất cả đều cảm thấy lạ, giật nảy cả mình.
Rất nhanh ba người ổn định lại, một cô gái trong đó nở nụ cười lạnh lẽo: “Buồn cười! Cần ngươi làm gì, giết là được.”
Bọn họ đến từ Nam Hải, không cần nghĩ cũng biết bọn họ có liên quan đến Hắc Đằng, Hắc Ly đã chết, muốn đến báo thù.
Sắc mặt Sở Phong sầm xuống, tức giận lên tiếng: ‘Không phải là người có bí bản trận vực. Không muốn bắt ta đi, ta cần các ngươi làm gì.”
Đại gia ơi, tình huống gì vậy? Ba người im lặng. Cái tên trời đánh này đang mong muốn bị bắt đi?
“Giết!” Ba người cùng nhau đánh về phía trước.
Kết quả của bọn họ đúng là rất đáng buồn, thẹn quá hóa giận, bị Sở Phong muốn được bắt đi đánh chết toàn bộ, hiện ra bản thể, bị hắn ném vào bên trong bình Ngọc Tịnh.
Trải qua lò bát quái Thái Thượng tế luyện, không gian bên ngoài bình không có gì thay đổi, nhưng không gian bên trong lại lớn gấp nhiều lần, khoảng tám trăm mét khối.
Sở Phong hoài nghi nó có cấm chế. Lần trước bị phá một phần ở núi Tử Kim, cho nên bên trong mới trở nên lớn hơn như vậy.
“Tại sao không có ai đến bắt ta thế?”
Hai ngày sau đó, trong lòng Sở Phong tràn đầy oán niệm. Chuyện mà hắn mong chờ hoàn toàn không phát sinh, tình huống sóng êm biển lặng.
Một ngày sau, lão hòa thượng Thiên Già trăm tuổi của Bồ Đề Cơ Nhân xuất hiện. Lúc trước, Sở Phong đã từng gặp qua ông ta ở núi Phổ Đà, bây giờ thực lực của ông ta đã mạnh hơn, trở thành vương giả tuyệt đỉnh.
"A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai."
Lão hòa thượng có làn da màu vàng nhạt, gương mặt hiền lành, đằng sau đầu xuất hiện Phật quang. Ông ta nắm giữ phương pháp hô hấp Kim Thân La Hán, bây giờ thực lực đương nhiên là kinh khủng rồi.
Có ý gì thế? Lão hòa thượng vừa mới gặp mặt đã thiện tai với hắn. Chuyện này là thế nào? Sở Phong không hiểu, nhưng rồi rất nhanh đã hiểu ra, lão hòa thượng đang tranh công.
Khương Lạc Thần đi theo bên cạnh lão hòa thượng, dáng người thon dài, nổi trội thướt tha. Sau khi trở thành vương giả, cô càng lúc càng xinh đẹp.