Khương Lạc Thần nói: “Sở Phong, anh phải nên cảm ơn chúng tôi. Thiên Già đại sư đã giúp anh đánh lui bốn nhóm người có ý đồ xấu.” “Là ai vậy?” Sở Phong hỏi.
“Đừng lo lắng, đoán chừng bọn họ chỉ muốn bắt anh đi, không có sát cơ.” Khương Lạc Thần mỉm cười, đôi môi đỏ thật gợi cảm, thậm chí cả răng cũng phát sáng.
Sở Phong nghe xong, không khỏi bất mãn. Thì ra là bị lão hòa thượng này chặn mất “cơ duyên”.
Hắn tức giận đến không có chỗ phát. Hắn còn đang muốn bị người ta bắt đi, về phần Thái Sơn thì lúc nào cũng có thể đến được mà.
Đương nhiên, nếu để cho người ta biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ trợn mắt há mồm, nguyền rủa trong lòng.
“Anh muốn cảm ơn chúng tôi như thế nào?” Khương Lạc Thần luôn tự hào về cơ thể của mình. Gương mặt của cô trắng nõn tuyệt mỹ, lúc này sóng mắt lưu chuyển, quyến rũ động lòng người, đang muốn tranh công.
Sở Phong liếc xéo. Hắn cảm thấy chuyện tốt của mình bị người ta ngăn cản, bất mãn trong lòng, khoác tay lên vai Khương Lạc Thần, hai mắt thâm tình nhìn cô: “Cô đối với tôi quá tốt, tôi hiểu tâm ý của cô.”
Khương Lạc Thần chịu không được, cả người nổi da gà, sợ run cả người. Cô biết tên nhóc này đang cố ý, vội đẩy bàn tay heo ăn mặn của hắn ra.
Lão hòa thượng Thiên Già làm bộ như không thấy, miệng tụng Phật hiệu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, biểu hiện rất trang nghiêm.
Đằng xa có người ồn ào.
Sở Phong quay đầu lại, phát hiện có rất nhiều người đến. Các thế lực đã chuẩn bị đầy đủ, người cũng đã đến đầy đủ, muốn cùng với hắn leo lên Phong Thiện Chi Địa.
Lâm Nặc Y cũng đi theo, đứng cách đó không xa, gương mặt thanh lệ, khí chất lãnh diễm, đang lẳng lặng nhìn sang bên này.
Sở Phong nhìn thấy cô, cũng nhìn thấy lão ẩu kia. Bà ta được người ta dùng ghế khiêng lên. Mặc dù thiếu mất nửa cơ thể nhưng tinh thần vẫn quắc thước như cũ.
Sở Phong gật đầu với bọn họ. Ba ngày trước hắn giết Hàn Phi, những người này không có cảm giác gì sao? Xem ra hẳn là không có vấn đề gì.
Núi lớn không gì sánh bằng, lịch sử cổ xưa không gì sánh bằng.
Thái Sơn bao la hùng vĩ. Sau khi thiên địa biến dị, nó đã kiên quyết vượt lên tận trời không biết bao nhiêu dặm, đứng sững sững giữa trời đất, bàng bạc động lòng người.
Trên đường đi, có thể thấy được vách núi phát sáng, những hình chạm khắc nở rộ, cảnh vật khắp nơi đều rất thần thánh.
Nơi này hoàn toàn khác lúc trước, ánh sáng lưu động từ đỉnh núi dọc theo vách đá xuống phía dưới.
Đám người Sở Phong leo lên núi, đến đỉnh Ngọc Hoàng của núi Thái Sơn.
Sương mù vẫn còn.
Trước khi thiên địa biến dị, đỉnh Ngọc Hoàng không lớn như bây giờ. Còn hiện tại, nó giống như không có điểm cuối, bao phủ sương mù, chẳng khác nào sương mù tiên gia.
“Trận vực tuyệt thế.” Sở Phong thở dài.
Sau khi đến đây lần nữa, ánh mắt của hắn đã có sự khác biệt, có thể nhìn ra được bản chất. Vùng đất này tất nhiên là do không gian chồng chất mở ra.
Quan trọng nhất là, trận vực lan tràn, kinh thiên địa khiếp quỷ thần, toàn bộ khu vực đều rất phi phàm.
Mơ hồ trong đó, hắn cảm nhận được nơi này có vũ hóa phi tiên, địa thế bay vút lên trời, thậm chí mơ hồ trong đó còn truyền ra âm thanh tiên dân tế tự.
Hai mắt Sở Phong phát sáng, vận dụng hỏa Nhãn Kim Tinh, lập tức nhìn xuyên qua tầng đất được ký hiệu. Sau khi xem xong, hắn không khỏi kích động trong lòng. Quá huyền ảo rồi.
Bố trí nơi này, có thể nói là quỷ phủ thần công.
“Tại sao ánh mắt của anh lại xuất hiện màu vàng nhạt?” Khương Lạc Thần hoài nghi.
“Bị bỏng còn chưa khỏi. Lạc Thần, cô đừng lắc lư trước mặt tôi nữa. Tôi còn phải tập trung tinh thần làm việc.” Sở Phong nói trái lương tâm của mình.
............
Sở Phong vừa đi vừa nghỉ, có khi khai quật được một lớp đất đá, rất cẩn thận quan sát, có khi cúi đầu không nói thời gian rất lâu. Vùng đất này cực kỳ phi phàm, dưới mặt đất lại có ký hiệu trận vực cổ đại phức tạp kinh người.
Cuối cùng, bọn họ đi vào chỗ sâu nhất trong sương mù, cũng là chỗ dễ dàng lạc nhất.
Ở đây có hương hoa tràn ngập, có mùi trái cây xông vào mũi, tuyệt đối có không gian khó hiểu, nhưng bọn họ lại không tìm được con đường hay cửa vào.
Sở Phong bắt đầu thôi diễn, thỉnh thoảng khắc ký hiệu lên nam châm, sắp xếp bố trí các loại thành ngữ cỡ nhỏ, tiến hành khảo thí.
“Không được, nếu đi thẳng vào, có thể sẽ bước vào trận vực mất hồn. Đó chính là Quỷ Đả Tường bản thăng cấp.”
“Đi nghiêng cũng không được, sẽ đi vào Thái Dương Hỏa Tinh ngưng tụ trong hố huyệt, trong nháy mắt sẽ hóa kiếp thành tro.”
Sở Phong lặp đi lặp lại nghiên cứu, không ngừng khảo thí, cảm thấy vùng đất này cứ cách một khoảng không xa là có trận vực, đều là kết tinh tâm huyết của cổ nhân, vô cùng coi trọng khu vực tế địa này.
Tốn mất tám ngày, Sở Phong sử dụng rất nhiều nam châm và ngọc, lúc này mới có được phát triển kinh người, cũng chỉ có các đại tài phiệt mới cung cấp nổi.
Một con đường nhỏ bằng đá cuội hiện lên, giống như một cây cầu nổi. Bởi vì trên dưới trái phải con đường đá cuội đều là hư không, không nhìn thấy mặt đất, hướng đến một không gian mông lung.
“Thành công rồi sao?”
Mọi người giật mình, thầm than thủ đoạn Sở Phong đúng là nghịch thiên.
Hắn đã thật sự mở ra được tạo hóa vô thượng của Thái Sơn sao?
Sau khi thiên địa biến dị, cũng không biết có bao nhiêu cường giả tiến đánh chỗ này. Nhưng cho dù có xông đến bao nhiêu lần, đồ lấy được cũng có hạn.
Mọi người đều biết, về sau nơi này khẳng định sẽ không ổn nữa. Khi danh sơn tự động thu lại trận vực, lộ ra bản thể, nhất định sẽ có các loại thần thụ, thánh quả chờ xuất thế.
Ai cũng không nghĩ đến, hôm nay Sở Phong đã mở ra được một con đường để mọi người tiến vào.
Cung chủ cung Ngọc Hư, cung chủ cung Bát Cảnh cũng ở trong đám người, sắc mặt trầm như muốn chảy nước. Bọn họ coi nơi này là của riêng, nhưng bây giờ lại phải chia năm xẻ bảy.
Bọn họ rất hối hận, biết vậy ngày đó không nên thả Sở Phong đi. Nếu giữ hắn ở lại cung Ngọc Hư, nhờ hắn chuyên công trận vực. Bây giờ những tạo hóa này sẽ thuộc về riêng bọn họ.
Lúc này, ánh mắt của rất nhiều người nhìn Sở Phong cũng đã thay đổi. Danh sơn thiên hạ nhiều như vậy, nếu có được Sở Phong, sau này con đường tiến hóa sẽ quang minh sáng chói.
Hạng người này, bất luận thế nào cũng phải lưu lại nhà mình mới đúng, nắm giữ trong tay.
Dưới sự dẫn đầu của Sở Phong, một đám người dọc theo con đường đá cuội huyền không đi thẳng về phía trước, chung quanh đều là sương trắng, bọn họ không dám khinh thường, đều rất cẩn thận, phòng ngừa rơi xuống.
Rốt cuộc, bọn họ cũng đã đến cửa vào không gian, ở đây có một bệ đá, có thể gánh nổi chúng vương.
“A, kia là...” Sở Phong muốn chảy nước miếng, ánh mắt của hắn sáng lên, nhìn chằm chằm đằng trước. Hắn có Hỏa Nhãn Kim Tinh, thị giác mạnh hơn người khác nhiều.
“Anh nhìn thấy cái gì vậy?” Khương Lạc Thần hỏi, ở bên cạnh đụng đầu vai của hắn.
Sở Phong quay đầu nhìn trước ngực cô một cái, theo bản năng đáp: “Thật lớn!”