Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 675 - Chương 691: Top 100 Thế Giới Tinh Thần (1)

Thánh Khư Chương 691: Top 100 thế giới tinh thần (1)

“Anh nhìn nơi nào vậy, sao nói lung tung cái gì thế.” Lần này cô thấy con mắt Sở Phong quá dị thường, toát ra kim hà, khiến cơ thể của cô như muốn nổi gai ốc.

“Tư tưởng không thuần khiết, nghĩ lung tung cái gì vậy chứ? Ý tôi nói là ở sâu bên trong có một quả trứng vàng, vừa đẹp vừa tròn.” Sở Phong nghiêm mặt nói.

Lúc này những người khác cũng nhìn thấy. Khi sương mù được thổi tan, tất cả mọi người đều chấn kinh. Đó là một quả trứng thần sao? Gần đó có một số cây nhỏ màu vàng, chính giữa là một quả trứng vàng tròn trịa, quá thần dị, ánh sáng lóa mắt lưu chuyển.

Mọi người nuốt nước miếng, hận không thể lập tức xông vào cướp, nhưng sau khi nhìn Sở Phong, mọi người đều không dám loạn động, sợ nơi này có cạm bẫy trận vực.

Sở Phong suy nghĩ hơn hai tiếng, lúc này mới tìm ra được con đường an toàn. Hắn đi thẳng vào trong, một đám người lập tức hưng phấn, ầm ầm đi vào.

“Đằng trước tôi nhìn không thấu cho lắm. Có ai đi nhìn thử một chút không, sẽ không phải một quả trứng rồng chứ, ai có thể lấy được?” Sở Phong khuyến khích.

Một đám người lập tức kích động, ma quyền sát chưởng muốn ra tay.

Nhưng không ít người là lão yêu quái đầu óc có sạn, thấy Sở Phong đứng im, cả đám đều không dám tiến lên.

“Ta nói trước, các người không ra tay, lát nữa ta mò được trứng rồng, đừng có đoạt với ta.” Sở Phong lên tiếng.

“Yên tâm đi, Sở huynh đệ lập được đại công, vốn nên để cho ngươi chọn tạo hóa trước.” Một số người nói lời dối trá. Lập tức có âm thanh tán thành vang lên.

“Hàn Phi có đi tìm cậu không?” Lúc này, Lâm Nặc Y bước đến bên cạnh Sở Phong, lặng yên hỏi.

“Không có.” Sở Phong quả quyết không thừa nhận.

Vừa trả lời xong, Sở Phong lập tức tỉnh ngộ. Hắn đã bị Lâm Nặc Y “giăng bẫy’, bị lừa nói ra chân tướng.

Bởi vì trước đó hắn không biết chàng thanh niên có ấn ký màu đỏ nơi mi tâm tên là Hàn Phi, cho nên căn bản không biết người này.

Sở Phong quay đầu nhìn người bạn gái xinh đẹp lúc trước, tâm trạng phức tạp. Cô vẫn thông minh như trước đây, thừa dịp hắn xuất thần nhìn chằm chằm quả trứng vàng mà trực tiếp đánh lén hắn, khiến cho hắn sơ sẩy để lộ nội tình.

Mái tóc Lâm Nặc Y bay trong gió, mang theo ánh sáng óng ánh. Gương mặt xinh đẹp của cô hiện lên sự khác thường, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Sở Phong quay đầu, cũng không giải thích hay che giấu. Cả hai đều là người thông minh, nhiều lời cũng vô dụng. Hắn nhìn về chỗ sâu không gian, bên trong ánh sáng từng điểm. Đây là một vùng đất thuần khiết trông rất yên bình.

Gần đó, tất cả đều kích động, vô cùng hưng phấn. Bọn họ đi theo Sở Phong mở ra Phong Thiện Chi Địa, may mắn đều cùng tiến vào, vượt qua cả tưởng tượng.

Tất cả mọi người đều cầm binh khí trong tay, làm xong chuẩn bị ngắt lấy tạo hóa, nhất thời có chút loạn lên.

“Cậu không tin tưởng tôi.” Lâm Nặc Y nói. Đây là câu nói sau một lúc lâu im lặng của cô.

Cô không nhìn Sở Phong, chỉ nhìn vào chỗ sâu, gương mặt trắng nõn mang theo ánh sáng, giống như ngọc thạch, tư thái rất cao, duyên dáng yêu kiều.

“Sao lại thế?” Sở Phong hỏi.

“Tất cả mọi người đều đang chờ cậu nghĩ biện pháp, cậu không phải muốn gạt người khác chứ?” Lúc này, Khương Lạc Thần bước đến bên cạnh dò hỏi.

Trên thực tế, không ít người đều đang nhìn Sở Phong. Bọn họ đúng là đang lo lắng. Nơi này chỉ có một mình Sở Phong hiểu trận vực. Vạn nhất hắn mưu đồ chuyện gì đó, nói không chừng có thể lừa giết cả một đám người.

Sở Phong bình tĩnh. Nói thật, hắn muốn chôn sạch đám người ngứa mắt kia ở chỗ này.

Bây giờ, đám người kia hiển nhiên đang chột dạ vì những việc xấu đã làm với hắn trong quá khứ, trong lòng cảnh giác, sợ hắn gây ra chuyện xấu nào đó.

“Nói gì vậy? Tôi là hạng người như vậy sao? Tôi sẽ làm chuyện đó à?”

Điều khiến cho hắn không nói nên lời chính là một số người theo bản năng gật đầu.

Đương nhiên, bọn họ cũng ý thức được bọn họ làm cho hắn mất mặt. Sau khi bừng tỉnh, tất cả đều gượng cười, nhất trí nói tin tưởng Sở Phong, nói hắn có đức độ, phẩm cách cao thượng.

Lời này khiến cho mặt mo của Sở Phong ửng đỏ, ho khan một tiếng, bắt đầu nghiên cứu trận vực.

Sau đó, hắn rất ngạc nhiên nói cho mọi người biết, nơi này rất an toàn, đằng trước không có trận vực gì cả, có thể yên tâm xâm nhập.

Nghe xong, không ai cất bước, ngược lại còn lùi lại phía sau, đồng thời rất khẩn trương nhìn Sở Phong.

Nhất là Cung chủ cung Ngọc Hư, cung chủ cung Bát Cảnh, suýt chút nữa quay đầu chạy khỏi chỗ này.

“Ý của các người là gì vậy? Không phải các người nói phẩm cách của ta cao thượng, rất đáng tin cậy sao? Tại sao lại rút lui vậy?” Sở Phong kéo dài âm thanh.

Đại gia ơi, đúng là buồn bực mà. Khó có lúc hắn nói thật, có lòng tốt thông báo cho bọn họ biết, kết quả không ai tin tưởng hắn, bao gồm lão tông sư.

Sở Phong dùng hành động để biểu đạt, bước thẳng về phía trước. Hắn nhìn chằm chằm đằng trước, nhưng không để ý đến quả trứng thần vàng óng kia.

Bởi vì Hỏa Nhãn Kim Tinh của hắn đã nhìn ra được điểm cổ quái. Đây là quả trứng không, sinh vật bên trong đã sớm ra đời, chỉ chắp vá vỏ trứng lại, tạo thành quả trứng tròn trịa mà thôi.

Thấy hắn cất bước, mọi người cùng nhau đi theo, tin rằng chỉ cần đi theo hắn, dừng ở chỗ nào cũng không có vấn đề lớn.

Vèo một tiếng, khi mọi người rời khỏi lối ra, một vệt kim quang liền xông ra ngoài. Quá nhanh, vượt ra khỏi sức tưởng tượng của mọi người. Hình như có sinh linh muốn chạy trốn.

“Đuổi theo, ngăn nó lại, khả năng là một con Chân Long con.” Sở Phong kêu to.

Hắn thầm kêu mình đã tính sai. Thì ra hắn tưởng sinh vật bên trong quả trứng thần màu vàng đã xuất thế nhiều năm trước, chỉ để lại vỏ trứng, bây giờ thì hoàn toàn không phải như vậy, có lẽ sau khi thiên địa khôi phục thì mới sinh ra.

Đám người đỏ ngàu cả mắt, cùng nhau chạy về một hướng, muốn đuổi theo.

Nhưng vật kia chạy quá nhanh, nhảy lên con đường đá cuội, hóa thành một luồng lưu quang xông vào trong sương mù.

Tất cả mọi người đều gấp lên. Bọn họ đuổi không kịp, chỉ biết đấm ngực dậm chân.

“Ai cha, má ơi, đây là thứ gì vậy?”

Đúng lúc này, trên con đường đá cuội huyền không truyền đến tiếng kêu sợ hãi, có người bị đụng trúng, suýt chút nữa rơi xuống.

“Ngăn lại đi, là Chân Long con.”

Mọi người lại vui mừng. Có người vẫn còn đi trên con đường đá cuội sau bọn họ lâu như vậy sao?

“Tổ phụ, cẩn thận.” Có giọng thiếu nữ kinh hô.

“Đồ quỷ, mày trốn chỗ nào?”

Mọi người nhìn lại, là hai ông cháu lão đạo sĩ. Hai tay lão đạo sĩ phát sáng, là do chộp được sinh linh kia, ngay cả cô bé có thân hình đường cong chập chùng cũng đang oa oa kêu to.

Lão đạo sĩ bị cháy bỏng cái mông ở núi Tử Kim vậy mà lặng yên đi theo đằng sau, mang theo đứa cháu gái ngỗ nghịch đi cùng.

Bịch một tiếng, kim quang nổ tung, lân phiến vỡ vụn và lông vũ bay múa. Lão đạo sĩ suýt chút nữa thì ngã xuống.

“Thật là khủng khiếp! Thần thú vảy vũ, đổi lại người khác, chắc chắn hắn ta sẽ chết ngắc, cũng may là lão nhân ta tọa trấn. Không đúng, nó đâu rồi? Chạy trốn rồi sao?”

Lão đạo sĩ kêu to, sau đó tìm kiếm.

Bình Luận (0)
Comment