Bởi vì có một chút chuyên môn tiến hóa đạo thống, hình thành kiếm khí trong phổi, mới trở thành phi kiếm. Canh kim khí vừa xuất hiện, ánh sáng trắng quét khắp trời đất, không thể phá hủy!
Thậm chí, dưới ánh nhìn của nhiều người, cái này còn lợi hại hơn phi kiếm.
Hiện tại hắn đói không chịu được, hô hấp nặng nề, trong lỗ mũi có bạch khí lưu chuyển, đó chính là canh kim khí, lực sát phạt kinh người.
Có rất ít người có thể hình thành loại khí này!
Lúc này Sở Phong lên núi, vẫn không ngừng có người tới tìm, Lâm Nặc Y dặn hắn bảo vệ chính mình, không nên kích động.
Tiếp đến người của Nguyên Từ Tiên Quật cũng liên lạc với hắn, bày tỏ nếu Sở Phong đồng ý gia nhập với bọn họ thì bây giờ lập tức xuống núi, để bọn họ tới đàm phán với Hắc Minh Bằng Vương, hắn không cần đi chịu chết.
Sở Phong trực tiếp từ chối.
Sau đó công chúa Lâm tự mình liên hệ nói với hắn, các cô đang ở cảnh nội Hà Nam, mời tới một vị giáng lâm giả chân chính từ Bắc Cực, là cao thủ tuyệt đỉnh.
"Sở Phong, gia nhập với chúng ta đi, bản thân ngươi không có khả năng thắng được Hắc Minh Bằng Vương, trình độ về tràng vực có cao cũng khó không tổn thương chút nào." Công chúa Lâm thuyết phục.
Cô cảnh báo Sở Phong, lỗ mãng hành động không chỉ không cứu được cha mẹ hắn mà chính hắn cũng sẽ chết thảm. Tất cả đều không đáng.
Sở Phong sao có thể cúi đầu, hiện tại hắn tràn ngập lòng tin đồng thời hận không thể giết lên núi ăn con đại bàng kia, đói bụng không chịu nổi.
"Ta thiên hạ vô song, một con chim nhỏ mà thôi, giết được đơn giản, ngươi không cần nhiều lời, thật sự muốn giúp ta thì trực tiếp lên núi ra mặt!"
Công chúa Lâm nghe vậy đáp: "Ngươi cứ khăng khăng làm theo ý mình, ta không khuyên nữa. Mặc dù rất muốn giúp ngươi nhưng vị tiền bối được mời tới này chỉ che chở người một nhà, ngươi thì không chịu gia nhập Nguyên Từ Tiên Quật. Sau cùng, ta muốn nói với ngươi một câu, ngươi... quá ngu xuẩn."
"Nói gì vậy?!" Sở Phong không thích nghe: "Ta đánh cược với ngươi, xem ta ngu xuẩn hay các ngươi tự cho mình là đúng. Trong mắt ta, giáng lâm giả...cũng chỉ có thế thôi!"
Hiển nhiên bên cạnh công chúa Lâm còn có một số người đến từ Bắc Cực, bọn họ tức giận, cảm thấy lời hắn nói vô cùng chói tai.
Công chúa Lâm mở miệng, cười nhạt: "Ngươi muốn cược cái gì?"
"Ta đi giết chim con, cược bản thân mình, vậy ngươi cũng cược chính mình đi." Sở Phong ngả ngớn đáp.
"Được!" Công chúa Lâm tức giận cắn răng, cực kì cố chấp.
Sở Phong nói mình thiên hạ vô song, lúc nhấn mạnh ý muốn giết chim bị phát sóng ra ngoài, dẫn đến chấn động to lớn.
Có người cho rằng hắn cuồng ngôn quá mức, cũng có người lắc đầu bật cười, lại có người không đành lòng nhìn lại hắn... Không một ai cho là hắn có thể thắng được, chắc chắn phải chết.
Đương nhiên, toàn bộ mọi người trên thế giới đều cảm thấy Sở Phong đang rơi vào chứng tâm thần cuồng loạn.
"Cóc, lên núi!" Sở Phong gõ cóc, bảo nó tăng tốc chạy đi.
Vù vù vù vù!
Lúc đến gần sát đỉnh núi, Sở Phong đưa bốn cái Tỏa Long Trang cho cóc, bảo nó ném ra khóa lại đỉnh núi Tung, còn chính hắn thì ném mạnh Từ Tinh, bố trí không gian.
Người khác cho là hắn muốn lợi dụng tràng vực để giết đại bàng, kỳ thực Sở Phong chỉ đang sắp xếp thế cục, sợ sinh vật ngoài hành tinh kia nhỡ may đánh thua lại bay lên trời bỏ chạy.
"Chim nhỏ, ông tới rồi!" Cóc gào lên một tiếng, nó cũng không thèm quan tâm, thay Sở Phong khiêu chiến, đã đến nơi cả rồi thì không còn cách nào rút lui.
Ở nơi đằng sau cách bọn hắn rất xa còn có một đám đi theo quay chụp. Sau khi nghe tiếng cóc hô vội ném lại đồ nghề, hét lên thất thanh, sợ hãi xoay người bỏ chạy. Đám người kia sợ đến mức suýt nữa rớt cả hồn vía ra ngoài.
Ngay cả dưới chân núi, tiến hóa giả đến từ các quốc gia trên thế giới cũng sợ mất mật, Sở Phong kia điên cuồng mà con cóc cưỡi của hắn cũng điên nốt.
"Lui, mau lui ra đủ xa đi!" Có người quát, bởi vì bọn họ cảm thấy tổ hợp trên núi quá lừa đảo, dương dương tự đắc như thế sẽ khiến ma cầm giận chó đánh mèo lên người khác.
Như này cũng quá to gan lớn mật, chặn cửa nhà gào thét chim con chịu chết, đừng nói một con đại bàng, ngay cả ma tước thành tinh cũng muốn liều mạng với bọn họ.
Một đám người bỏ chạy hốt hoảng nhưng không hoàn toàn bỏ đi mà chọn một ngọn núi xa xa, khoảng cách đủ an toàn sau đó tiếp tục trông ngóng.
Bọn họ đều là tiến hóa giả đến từ các tổ chức lớn, không thiếu sinh vật cấp vương, chỉ vì muốn xem sinh vật ngoài hành tinh kia mạnh như nào mà chạy tới nơi này.
Nhưng mà trên núi im ắng không có một chút động tĩnh, khiến cho rất nhiều người vô cùng kinh ngạc. Gọi như thế một hồi, Bằng Ma Vương chưa xuất hiện?
Đám người kia vốn dĩ muốn đi theo quay chụp, kết quả sợ chết khiếp. Từng người hai mặt nhìn nhau, cảm giác vô cùng kì lạ. Có người đánh bạo chạy lại, đem các loại dụng cụ ghi hình treo lên cây, đặt trên đá núi, sau đó bắt đầu trốn mất dạng.
Cho dù là nói gì bọn họ cũng đã tận lực, còn để lại dụng cụ tự động quay chụp.
"Thật là kì lạ, cháu chim to sao vẫn chưa xuất hiện nhỉ?" Cóc nghi ngờ, nó chút hoài nghi con chim đại bàng này có thể không ở trên núi mà chạy ra ngoài đi săn.
"Í, chim ngu ngốc, ống đến rồi, ngươi nhanh ra quỳ thỉnh an đi!" Dáng vẻ cóc kiêu ngạo hò hét, tưởng chừng mình là cao thủ vô địch.
Ở phía xa, một đám người không nói gì, thế này cũng quá kiêu ngạo!
Lúc này, đám người từ Bắc Cực cũng đến, bọn chúng đến từ Nguyên Từ Tiên Quật, có người cười lạnh: "Đúng là tìm chết, ta dám đảm bảo giây tiếp theo nó sẽ bị đập chết!"
Nhưng mà, dường như đáp lại lời nói của hắn ta, nước bọt cóc văng khắp nơi, cứ ở đó hô to gọi nhỏ nhưng vẫn không có người đi ra, nó kì cục nhảy nhót vui vẻ.
Người của Nguyên Từ Tiên Quật vừa mở miệng nói vẻ mặt nhất thời hơi đen, thế này cũng quá kì lạ, bất thường vô cùng. Tính tình con ma cầm kia không khỏi tốt hơn bình thường, tại sao vẫn chưa xuất hiện?
"Không cần suy nghĩ nhiều, bọn họ chết chắc rồi." Lúc này một nữ tử trung niên của Nguyên Từ Tiên Quật nói chuyện, tướng mạo rất đẹp, mang theo vẻ hờ hững, hiển nhiên là một vị cao thủ.
Mà lúc này, Thích Lâm thì đang đi cùng một vị đội nón rộng vành, gương mặt của người này đều bị che kín, rất thần bí, còn không nói lời nào.
Tất cả mọi người đều chú ý, trên thực tế rất nhiều người trên thế giới đang xem phát sóng trực tiếp, ánh mắt tập trung ở núi Tung.
"Chuyện gì vậy, con chim kia bị ta dọa chạy rồi, không phải hàng dởm đó chứ?!" Cóc nghi ngờ.
Sở Phong tiến lên, nói: "Được rồi, chém gió xong chưa? Vậy đứng dựa sang một bên. Chỗ này có tràng vực cô lập vùng núi, ngươi có mắng ghê hơn nữa nó cũng không nghe thấy."
Cóc: "¥%&@... "
Cóc khô miệng khô lưỡi mắng lâu như vậy, được cho hay là chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, người bên trong không nghe được, một chút cảm giác thành công nó cũng không có.
Nó liếc mắt nhìn Sở Phong, ý tứ là, ngươi cũng quá khuyết thiếu đạo đức?!