Sở Phong cất bước, không phá giải tràng vực của chính mình mà bắt đầu ra tay. Hắn tìm trong sương mù một mục tiêu khác, tiếp đến lần lượt nhổ lên từng lá cờ do Từ Tin khắc thành.
Thứ này không lớn, dài bằng bàn tay, toàn thân đen nhanh tỏa ra ánh sáng đen.
Sau đó Sở Phong quay đầu nhìn thoáng qua chân núi: "Các vị, lát nữa mời mọi người ăn thịt đại bàng!"
Dứt lời, hắn nhổ lên lá cờ nhỏ cuối cùng, sau đó sải bước tiến vào.
Đỉnh núi Tung sừng sững, miếu thờ san sát, trong đó đồng thời còn có một tòa tháp cổ nghìn năm đang chấn động kịch liệt, tỏa ra Phật quang và ô quang cuồn cuộn.
Một nam tử mặc chiến y đúc từ kim loại đen chợt mở mắt, gã chính là Hắc Minh Bằng Vương, đang ngồi xếp bằng trong đại điện. Mấy ngay nay gã đều ở núi Phong tĩnh dưỡng.
Bởi vì gã từ ngoài không gian lao xuống địa cầu, bị năng lượng thần bí của Trái đất tràn ra ngăn chặn suýt chết, bị thương nặng, gã đang chữa thương.
Tuy là xông vào thành công, tới được Trái Đất, nhưng gã cũng phải trả một cái giá vô cùng lớn, vũ khí tùy thân mang theo bị vỡ nát.
"Hừ, thật sự không sợ chết!" Phút chốc gã mở mắt. Vì đủ mạnh nên chỉ nháy mắt gã đã cảm nhận được tất cả.
Phù một tiếng, gã mang theo trận gió biến mất tại chỗ, chớp mắt đi tới trước ngọn núi, đầy người đều là ánh sáng đen, đứng trên một tảng đá lớn nhìn xuống Sở Phong.
Gã thấy lá cờ nhỏ Từ Tinh trong tay Sở Phong, vẻ mặt có chút thay đổi, thế nhưng rất nhanh bình thản trở lại: "Ngươi chính là người nghiên cứu tràng vực kia, xưng hô là gì?"
Ngôn ngữ gã dùng là tiếng Trung Quốc cổ, mặc dù có chút trúc trắc nhưng đủ để người ta nghe hiểu. Hiện tại gã rất bình tĩnh đứng từ trên cao xem xét Sở Phong.
Lúc này Sở Phong cũng đang quan sát tỉ mỉ gã.
Sau khi Hắc Minh Bằng Vương biến thành hình người, thoạt nhìn rất phi phàm.
Vóc người gã cao ngất, mái tóc dài màu đen rủ xuống thắt lưng, màu da rất trắng nhưng trắng kiểu ốm yếu. Gã trông vô cùng anh tuấn với một đôi mắt thâm thúy.
Chiến y kim loại trên cơ thể gã rất vừa vặn, đây là do lông vũ biến thành, bóng loáng lạnh băng, mang theo cảm giác đặc biệt của kim loại.
Nhìn một cách tổng thể, tuy sắc mặt gã hơi trắng bệch nhưng cả người vẫn mang theo vẻ dã tính như cũ, có phần kiêu căng khó thuần.
Ít nhất, lúc này khi gã nhìn Sở Phong, hoàn toàn là tư thế đứng trên cao nhìn xuống, trong tự tin lộ ra kiêu căng như đang nhìn một loài vật thấp hèn.
Nó là đại bàng, luôn luôn cao ngạo, đối với đa số các chủng tộc đều nhìn không thuận mắt.
Sở Phong không trả lời gã mà đang cảm ứng tình trạng của cha mẹ mình, thần giác của hắn kinh người, tinh thần chỉ cần hơi tràn ra là đã có thể cảm nhận được hết thảy xung quanh.
Đầu tiên hắn phát hiện ra vượn già, bởi vì cường độ năng lượng của nó cao hơn nhiều những người khác. Vượn già bị phong ấn, tình trạng tương đối không ổn, xương gãy nhiều cái, cả người toàn là máu.
Ngoài ra hắn cũng cảm nhận được một đám vượn còn có cha mẹ hắn. Họ đều đang bị giam, rất hỗn loạn, nhưng chưa nguy hiểm đến tính mạng.
"Ngươi ra tay áp chế bọn họ?!" Sở Phong hỏi.
"Một con vươn hơi mạnh mà thôi, ta có lòng thu lão làm đầy tớ mà còn không biết quý trọng cơ duyên." Hắc Minh Bằng Vương nói.
Đối với những kẻ khác thì gã lười để ý, trực tiếp giam giữ, do gã chỉ coi trọng mỗi mình vượn già, kẻ khác cũng chỉ có thể dùng để bưng trà rót nước, chăm sóc hoa cỏ.
Mắt nhìn của gã cực cao, không phải sinh vật cấp vương cường đại thì căn bản không lọt vào mắt thần của gã.
Hiện tại Sở Phong hoàn toàn yên tâm, cha mẹ hắn bị nhốt sau núi, tệ nhất chỉ có vượn già, bị hành hạ rất thảm.
"Ngươi có thể đi vào, chứng minh trình độ tràng vực quả thực coi như không tệ, là tới làm tay sai cho ta?" Hắc Minh Bằng Vương nhìn hắn, trên gương mặt trắng bệch không một gợn sóng.
Nói tóm lại gã rất kiêu ngạo, coi Sở Phong như một truy tùy giả tạm được, nhưng muốn ngang vai ngang vế với gã thì không có khả năng!
"Ọt ọt!"
Bụng Sở Phong kêu, hắn tiện thể nuốt nước miếng một cái, nhìn chằm chằm con chim đại bàng này, trên mặt dần dần hiện lên nụ cười.
"Ngươi cười cái gì? Thói xấu của các ngươi đúng là khiến người ta coi thường, động một chút là phơi hết sắc thái biểu cảm lên mặt, ta cần người hầu lòng vững như đá!"
Hắc Minh Bằng Vương nói, dáng vẻ rất khinh miệt. Gã thấy nhân loại có quá nhiều tâm trạng, hỉ nộ ái ố thể hiện quá phong phú, rất không cần thiết.
Nụ cười trên mặt Sở Phong càng tươi, hắn đã lường được thực lực của con Bằng Vương này!
"Ở trước mặt ta ngươi cũng dám cười, hỗn xược!" Hắc Minh Bằng Vương quát lớn.
"Chim con, ngươi nhất định phải chết!" Sở Phong hét lên.
"Người địa cầu, ngươi nói cái gì? Nói lại ta nghe xem!" Hắc Minh Bằng Vương đứng ở đó, không hề tức giận mà lại rất đường hoàng, một tay đặt ở bên tai tỏ vẻ đang nghe, mang theo ý cười lãnh đạm, vẫn là thái độ miệt thị.
Cóc núp ở phía sau thấy một màn như vậy, ngay cả nó cũng phát cáu, đối phương quá kiêu ngạo, ra vẻ ăn chắc bọn họ, còn bảo Sở Phong lặp lại lần nữa.
"Ta nói là, chim con, ngươi chết chắc rồi!" Sở Phong mở miệng.
Hắc Minh Bằng Vương dùng một ngón tay ngoáy lỗ tai, chậm rãi mở miệng: "Ngu xuẩn, vốn muốn cho ngươi một cơ hội, giả vờ không nghe thấy gì, ngươi còn thật sự dám lặp lại, ngươi nói xem, muốn chết như thế nào?"
Tư thế không thèm đếm xỉa này, tay còn đặt ở lỗ tai, hoàn toàn không coi Sở Phong ra gì.
Bấy giờ Sở Phong di chuyển, tung người một cái đến ngay gần, nhanh tới mức khó mà tin nổi, tốc độ còn nhanh gấp bảy lần tốc độ âm thanh.
Ầm một tiếng, hắn đi xuyên qua lòng đất, không khí nổ tung như mây mù, giống như sét từ chín tầng mây nện xuống đỉnh núi Tung.
Hắn quá nhanh, tựa như một tia chớp, trực tiếp đến gần Hắc Minh Bằng Vương, bàn tay phải sau khi vung mạnh thì giáng thẳng xuống.
Đùng!
Hắc Minh Bằng Vương còn đang làm trò ngoáy tai liếc Sở Phong, dáng vẻ ngạo mạn vô cùng, kết quả Sở Phong cứ thế tới sát, một cái vung tay giáng xuống tai gã.
Ầm một tiếng, Bằng Vương thân mặc hắc kim chiến y bị đánh một cú mạnh mẽ, gã hứng đủ sức lực rất lớn từ bàn tay, đánh bay ra ngoài.
Phịch một tiếng, gã đập phải tảng đá lớn ở phía xa, khiến tảng đá cao mười mấy mét nổ tung, còn gã thì ngã ở nơi đó.
Sở Phong không đuổi theo mà vẫn ra vẻ thong dong, chỉnh sửa cổ áo, sau đó xắn tay áo, mắt nhìn xuống gã.
Hắc Minh Bằng Vương quả thực bị chơi một vố lớn, mới vừa rồi còn vân đạm phong khinh, bày ra tư thế như người trên nhìn xuống kẻ dưới, kết quả chớp mắt đã bị người gã khinh thường vung tay đập bay ra đất!
Cảnh tượng đắc ý này thực sự... có phần thê thảm không nỡ nhìn!
Sau khi khiến đá lớn nổ tung, gã còn đập mặt đất thành cái hố to. Vừa nãy gã sờ tai trái thấy máu, mũi cũng có vết máu đỏ thẫm chảy ra.
Cóc ở đằng sau thấy rõ, giương mắt mà nhìn, Hắc Minh Bằng Vương vừa nãy quả thực còn mang phong phạm cao ngạo thờ ơ kiêu căng khó thuần, tựa như Ma thần cúi đầu nhìn Sở Phong.