Kết quả lúc Hắc Minh Bằng Vương dương dương tự đắc nhất, lấy tay ngoáy tai thì bị một bàn tay đập bay ra đất, khí chất Ma thần gì cũng mất sạch!
"Đánh hay lắm, sảng khoái, xem ngươi ra vẻ như nào!" Cóc vỗ tay khen hay.
"Grào..."
Gầm lên một tiếng, Hắc Minh Bằng Vương trực tiếp bay lên lơ lửng giữa trời. Đá lớn xung quanh gã hiện ra, bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Ngoài ra, các loại cổ thụ nghìn năm xung quanh cũng đều bật rễ đột ngột từ mặt đất bay lên, miếu thờ hùng vĩ phía sau còn trực tiếp nổ tung!
Mặt đất nứt toang, đá lớn lơ lửng, năng lượng của Bằng Vương tràn ra khinh thiên động địa, ánh sáng đen bao phủ khắp nơi, không gian tựa như bị bóp méo.
Núi Tung đang chấn động!
Phía xa, tất cả mọi người hoảng sợ, Bằng Vương thật sự bị giết không thành? Sở Phong muốn giết chim?
Một tiếng ầm vang, Hắc Minh Bằng Vương xông qua mang theo ánh sáng mãnh liệt, sóng năng lượng ùn ùn kéo đến muốn nổ chết Sở Phong!
Sở Phong sừng sững không động đậy, hắn sử dụng cối xay đen trắng nhỏ để chống đỡ. Đây là lần đầu tiên hắn dùng trong lúc đang đối chiến, điên cuồng hấp thu năng lượng của đối phương đập tới.
Có thể thấy trước người hắn xuất hiện một vòng xoáy năng lượng, cối xay nhỏ ở trong người chuyển động, hấp thu cốt lõi năng lượng, sau đó bắt đầu nghiền nát khiến nó tan ra chỉ còn lại phần tinh túy.
Hắc Minh Bằng Vương nén giận khi một kích như vậy bị hóa giải. Gã đúng lúc vọt tới gần, sau khi năng lượng của gã phóng ra, bị cối xay nhỏ của Sở Phong hấp thụ, kế đến lại nghiền nát, tự mở rộng môn hộ của bản thân.
Sở Phong quả thực đang dùng thủ đoạn, nhưng lại hết sức hữu hiệu, giờ đây vừa bá đạo vừa mạnh mẽ làm một cú tát trên tai gã như cũ.
Bốp!
Hắc Minh Bằng Vương hung hăng, khí thế sát phạt ngập trời cứ thế lao xuống, kết quả lại gặp phải tấn công trùng điệp, phịch một tiếng ghim trên mặt đất, lật ngược người lại.
Lần này gã gặp đòn nghiêm trọng hơn, tai và mũi trào máu, đập cho mặt đất sụp xuống, đất đá bắn lên trời.
"Cảnh tượng này quá đẹp..." Cóc lập tức gào lên.
Vừa rồi Hắc Minh Bằng Vương rất mạnh mẽ, tư thế tấn công cũng rất đẹp thế nhưng kết quả cuối cùng thật sự là vô cùng thê thảm.
Hắc Minh Bằng Vương tức giận, hắc khí quanh thân ngập trời, ánh sáng đen vặn vẹo trên không. Gã bật dậy, năng lượng quanh thân bùng nổ cực điểm.
Sở Phong mở miệng: "Núi Tung có đại bàng, đại bàng to quá, một cái nồi cách thủy không đủ, còn cần hai cái vỉ nướng..."
Tiếng hắn oang oang, hắn nhìn xuống Hắc Minh Bằng Vương, tư thế hai người hoàn toàn đổi ngược.
"Grào..." Hắc Minh Bằng Vương gầm lên, chấn động trời đất.
Hắc Minh Bằng Vương khom người, hai mắt tràn đầy tia ngỗ ngược, hầu kết di chuyện, tiếng gầm vang lên như dã thú, cả người sát khí ngập trời!
Xung quanh gã hình thành một trận năng lượng, đá lớn trôi lơ lửng, thậm chí miếu thờ đằng sau cũng đột ngột từ dưới đất mọc lên từng tòa.
Từ trước đến giờ chưa từng chịu nhục như vậy, gã thế mà bị người ta vung tay đập cho hai phát liên tiếp lên tai trái ngã ra mặt đất, đây là chuyện vô cùng nhục nhã.
Nhất là khi người này còn là một người địa cầu mà gã coi thường. Một tinh cầu trên đà sa sút, một đám hậu duệ thất bại.
Ầm!
Hắc Minh Bằng Vương khom lưng, giống như lò xo bị nén đến cực hạn, sau đó chợt lui ra, quanh thân tràn ngập năng lượng màu đen rồi phát nổ.
Cả ngọn núi Tung run rẩy, nếu như không phải là một tòa núi thần, bên trong tràng vực có phù văn, thì đỉnh núi khẳng định không trụ nổi.
Năm ngón tay phải gã xòe ra, tràn đầy cảm giác kim loại, như một con chim thần giương ra móng nhọn, chộp về phía đỉnh đầu của Sở Phong, tốc độ thực sự rất nhanh.
Giữa năm ngón tay có năng lượng phóng xạ lan truyền, tựa như tràn đầy năng lượng hạt nhân trong đó, đám mây hình nấm khá nhỏ bốc lên, phủ đầy không khí tử vong. Cảnh tượng này vô cùng kinh người.
Ở phía sau, cóc cũng sợ đến mức giật nảy một cái, lập tức rụt cổ, lui xuống.
Con ngươi Sở Phong co lại, hắn cũng giật mình, sinh vật ngoài hành tinh này sở hữu năng lượng đến một mức độ phi thường kinh người. Ấy mà có thể biến đổi như vậy, xuất hiện đám mây hình nấm cỡ nhỏ?
Quá nhanh, không cho phép hắn suy nghĩ nhiều. Trước mắt mới hoa lên một cái địch thủ đã đến gần, tập kích như một tia chớp đen,.
Nếu như là người bình thường, căn bản không phản ứng kịp, cũng sẽ bị đại bàng túm được đầu. Đây là năng lực thiên phú của gã, nhanh đến khó tin.
Sở Phong tung quyền, đối mặt với sinh vật ngoài hành tinh này hắn không dám sơ suất, khởi đầu liền sử dụng Ngưu Ma Quyền, tiếng sấm vang từng trận, tiếng bò rống thoát ra từ quyền của hắn.
Ầm một tiếng, giữa nơi nắm đấm của hai người va chạm bốc lên một đám mây hình nấm nhỏ, đen đến dọa người. Chỗ này trực tiếp nổ tung.
Đằng sau Hắc Minh Bằng Vương còn có những khối đá lớn lơ lửng theo gã, thêm cả vài tòa miếu cổ đột ngột mọc lên từ dưới đất, lúc này tất cả đều vỡ nát, ầm ầm sụp đổ.
Nắm đấm của Sở Phong có cảm giác đau buốt cháy bỏng, con ma cầm này quả nhiên không lường được, năng lượng sử dụng rất khéo léo, có thể gọi là tài nghệ tinh xảo.
Hắn lập tức hiểu rõ, điểm đáng sợ của sinh vật ngoài hành tinh này là chỗ nào, bọn chúng có hệ thống truyền thừa, có sư môn cổ xưa, có bí kĩ của riêng mình.
Còn hắn tiến hóa tuy mạnh nhưng cho tới nay vẫn chưa học qua cái loại hệ thống bí mật không truyền ra ngoài này.
Hắn có phương pháp hô hấp, thế nhưng không gia nhập môn phái nào, khó có thể thông hiểu nhiều tài nghệ.
Năm ngón tay của Hắc Minh Bằng Vương cũng rất đau đớn, gã lộ ra vẻ mặt giật mình, dân địa cầu trong mắt gã, một đám hậu duệ của tộc quần sa sút ấy thế mà lợi hại như vậy.
Vút một tiếng, gã lùi xa mấy chục mét, như một tia điện màu đen, nhanh chóng mà hung mãnh.
Vóc người Hắc Minh Bằng Vương cao ngất, tóc đen lay động. Gương mặt gã anh tuấn, trắng nõn nhưng hơi tái nhợt, hai mắt sâu thẳm, kiêu căng khó thuần.
"Ta khinh thường ngươi!" Gã mở miệng. Trước kia nghe nói Sở Phong là phế nhân, kết quả là sơ suất, chính bởi vì như vậy mới bị hai cái bạt tai, loại sỉ nhục này khiến ánh mắt gã rét lạnh.
"Từ trước tới giờ chưa có ai bạt tai ta, không giết ngươi ta thề không làm đại bàng!" Gã thề.
Lông của gã dâng lên ánh sáng đen, sau lưng hình thành một đôi cánh thần, hắn bay lên giữa không trung, tỏa ra năng lượng vô cùng kinh người, mặt đất nứt ra, đỉnh núi hiện lên từng đường khe hở màu đen rộng chừng một thước!
Đến cả ở trên không, ô quang cũng vặn vẹo, bị năng lượng gã tỏa ra đè ép, giống như đang lõm vào.
Hắc Minh Bằng Vương lao xuống, lăng không đạp xuống một cước, lại vút lên trời cao, thoạt nhìn mạnh mẽ kinh người. Lúc loại năng lượng này bắn ra, không thể tưởng tượng nổi.
Dưới chân gã, từng đóa hoa bỉ ngạn màu đen đua nhau nở rổ, đó là sự thể hiện khi năng lượng được vận dụng thuần thục đến mức tận cùng, thế mà có thể biến thành đóa hoa.
Vẻ mặt Sở Phong ngưng trọng, hắn chưa từng nghĩ tới việc đem sức mạnh ngưng tụ thành hình dạng như thế, có ý nghĩa gì chứ?