Chuyện này lúc trước chẳng có ai dám tin, trên một tinh cầu lại có nhiều cao tầng của các môn phái đã tiến hóa đến mức có thể tùy ý cất bước ở các nơi trên tinh vực, chuyện này cần phải có sức mạnh kinh người tới cỡ nào? !
Khi đó, đối với những cường giả trên trái đất mà nói, tiến vào bên trong những tinh hệ khác thăm bạn chỉ đơn giản như đi qua cửa nhà mình thôi vậy.
Suy nghĩ lại lúc này, trái đất sa sút, trở thành đất hoang khô héo, thật khiến cho người ta phải thở dài tiếc nuối.
Bây giờ, trong mắt các tiến hóa giả, tất cả các nơi trên trái đất đều đã trở thành nơi thô bạo hoang dã, nơi này chỉ còn dư lại một đám thổ dân, không có cách nào thành tài, bọn họ cũng chỉ là muốn tới cướp đoạt tạo hóa cuối cùng của trái đất.
"Một minh sơn một con đường, đều nói có sinh linh đặc thù sẽ từ trên tinh vực giá lâm tới trái đất theo con đường cổ đại, tại sao vẫn mãi chưa thấy người như vậy xuất hiện?" Đại Hắc Ngưu hỏi. Năm đó, ở trên núi Olympus bọn họ đã thảo luận qua vấn đề này
Sắc mặt Đông Bắc Hổ cũng thay đổi, nói: "Đúng vậy, chẳng phải trước đó còn có một cái tên thần kì chết tiệt nào đó ở Phương Tây hay sao, đầu tiên hắn ta ở Vatican đầu độc Tịch Lặc, tiếp lại làm ra một cái thần thức Iaman, sau đó thì ở trên núi Tử Kim của Giang Ninh thiêu chết hiện thân của thần sứ Abell, rốt cục kẻ đứng đằng sau giật dây lúc nào mới xuất hiện? !"
"Trước đây ta còn cho rằng hắn ta không phải rất mạnh, cho rắng tên kia là mạo hiểm vượt ải để tới đây, bây giờ nhìn lại mới thấy… Người nọ không đơn giản." Hoàng Ngưu nói.
Càng là người mạnh mẽ thì khi giáng lâm xuống trái đất lại càng gian nan và nguy hiểm, lực cản phải gánh chịu sẽ rất khủng bố.
Hoàng Ngưu nói: "Dù sao thì từ trong tinh không đi tới đây cũng giúp giáng lâm dễ dàng hơn một chút, còn nếu như đi tới từ con đường bên trong không gian chồng chất cổ đại của các toà danh sơn thì độ khó sẽ lớn hơn kha khá."
Có điều, tọa độ của trái đất ở trong vũ trụ đã sớm bị người ở các nơi trong biển sao lãng quên, số người biết chính xác không nhiều, cho nên, hầu những kẻ kia chỉ có thể mượn dùng một số con đường cổ đặc thù để tới trái đất.
Không có chút nghi ngờ nào, vào niên đại trái đất còn mạnh mẽ, những người ở nơi đây đã mở ra rất nhiều con đường để liên hệ tới các nơi khác trong biển sao. Đó là một thời kỳ tràn đầy vinh quang, thế nhưng, sau khi rực rỡ cực điểm qua đi, trái đất phải đón nhận chính là tối tăm triệt để, trái đất đã thất bại hoàn toàn, thời kỳ đó, nhóm các nhà hiền triết mạnh mẽ nhất, đáng kinh ngạc nhất đã bị giết, máu chảy thành sông, toàn bộ hành tinh này cũng trở thành một tinh cầu hoang phế.
"Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đi ra ngoài kia!" Sở Phong đứng ở bên trong đĩa bay nói.
"Không sai, chúng ta cùng quân đoàn các loài thú vương khác sớm muộn gì cũng sẽ tiến quân vào biển sao!" Đại Hắc Ngưu nói.
"Là quân đoàn thánh nhân có được hay không? !"
"Là quân đoàn gái đẹp!" Cháu gái có vấn đề của lão đạo sĩ cũng tham gia trò vui, vui vẻ cười hì hì nói.
Cả bọn Sở Phong đối với việc cô gái này đến từ tinh hệ nào vẫn luôn rất tò mò, họ đã dò hỏi mấy lần nhưng cô nhóc này miệng rất kín, những chuyện liên quan tới xuất thân của mình không chịu hé ra nửa chữ.
"Ngươi là người của tinh hệ Alpha sao?"
"Không đâu, ta nhìn dáng vẻ của ngươi, đoán chừng là người Nhân Mã!"
Mấy người xúm vào trêu chọc cô gái.
Long Nữ ở bên cạnh nhắc nhở Sở Phong, nói: "Ngươi liên tục đánh gục mấy người ngoài hành tinh như vậy thật ra đối với ngươi mà nói cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì."
"Cái này còn không phải là vì ta không có cách nào khác hay sao, bọn họ cứ muốn tới tìm ta gây phiền phức, ta cũng chỉ là bị động phản kích mà thôi." Sở Phong buông tay, làm ra dáng vẻ không thể làm gì hơn.
Đĩa bay lướt ngang trên bầu trời, rời khỏi núi Lao, tiến vào nơi sâu xa trong đại dương.
Thế giới dị biến, không gian chồng chất tầng tầng lớp lớp, đến cả bên trong biển cả cũng vậy, từ một chỗ dài ra gấp mười lần, diện tích vì vậy mà trở nên to lên gần tới cả trăm lần.
Tại nơi sâu xa của biển cả lại không có chút sóng to gió lớn nào, toàn bộ không gian yên tĩnh lạ kỳ, cũng không có cuồng phong gào thét.
Biển xanh như gương, mặt trời vàng treo giữa bầu trời, ở trên mặt biển chiếu rọi xuống dưới tạo nên những tia sáng vàng vụn vỡ liên miên.
"Đến rồi!" Long Nữ lên tiếng, cô ta là người dẫn đĩa bay đồng thời cũng là người đường điều động.
Ầm!
Đĩa bay hạ xuống, xé mặt biển ra làm đôi, nhanh chóng tiến vào nơi sâu xa bên trong đại dương.
"Ui cha má ơi, ta đây rất sợ nước nha, em gái Long Nữ, lát nữa ngươi nhớ phải bảo vệ ta!" Cóc Âu Dương Phong thấy sang bắt quàng làm họ, kia da mặt dày nói ra mấy lời không cần liêm sỉ. Tuổi của nó cũng đã nhiều rồi, lại mặt dày mày dạn gọi Long Nữ là em gái.
"Ta chưa từng nghe nói cóc sẽ chết đuối dưới nước đó!" Đại Hắc Ngưu nói.
Trên thực tế, trong mắt con cóc kia đang bắn ra những tia hưng phấn quang vinh đầy kích động, kể từ khi nó ra đời đến nay, hình thái đầu tiên của nó từng là chân long, nó còn từng biến thành chim, sau này nó mới trở thành cóc.
Đến khi đến gần trọng địa Đông Hải, càng lúc càng tới gần tổ rồng thì mọi người lại càng thêm phấn khởi.
Thế giới dưới đáy biển không hề tăm tối như họ vẫn tưởng tưởng, nơi đây thế nhưng lại muôn màu muôn vẻ, các loại san hô tỏa ra ánh sáng lung linh, càng nhìn càng ngỡ ngàng, nơi đây sáng rực như một cây đuốc đang cháy vậy. Long Nữ thấy mọi người kinh ngạc thì mỉm cười, cô ta giới thiệu một chút, nói rằng những cây san hô này chính là nguồn sáng của nơi đây.
Đám người Sở Phong đều lộ ra kinh sợ, đây là lần đầu tiên sau khi thiên địa dị biến bọn họ tiến vào đáy biển, thế mà lại được chiêm ngưỡng cảnh vật quá mỹ lệ.
San hô là nguồn sáng chính của nơi này, nó chiếu rọi biển sâu, vô cùng rực rỡ.
Bọn họ nhìn thấy những ngôi nhà được xây lên từ xác thú, miếu thờ được xây dựng từ xương cá, trắng xóa như tuyết, thần thánh lại hoàn mỹ. Càng nhìn lại càng thấy thần kì, thỉnh thoảng bọn họ lại lộ ra chút thần sắc khác thường, các loại chủng tộc ở dưới đáy biển quá nhiều, ven đường đi họ nhìn thấy không ít sinh linh mà trước đó đến cả nghe tên hoặc hình ảnh cũng chưa từng nhìn thấy, giờ đây tất cả bọn chúng đều đang tụ tập ở nơi này
Ngoài ra, bọn họ còn nhìn thấy một số loài dị thụ, chúng cắm rễ ở dưới chân núi trong đáy biển, thân cây đủ mọi màu sắc, ở trên lại kết ra các loại trái cây màu sắc khác nhau, vừa thấy liền biết đây là vật phi phàm loại , khiến cho người ta nhìn mà nước miếng tuôn ra không ngừng.
Có điều ở gần những kia dị thụ đó đều có các loài động vật biển thủ hộ, có cá mập dài mấy trăm mét, có rùa biển to như núi nhỏ, còn có cả những con quái vật hình người, thậm chí có những con trên người còn mọc ra vảy chim kì dị.