“Chúc mừng điện hạ. Ngài nhất định sẽ thành thánh trên tinh cầu này. Đến lúc đó vinh quang sẽ trở về.”
“Huy hoàng đã mở màn. Xem ra điện hạ chính là con trai mà trời chọn, ai dám tranh phong?”
Lúc này, Sở Phong đã xuất quan, lĩnh ngộ được thêm một khâu quan trọng trong trận vực sát phạt. Hắn đã có thể bố trí được trận vực sát phạt phiên bản đơn giản. Trước mắt mà nói, lực sát thương hẳn là đủ.
Trên thực tế, hiện tại hắn không thể tiếp tục tham ngộ. Tiến bộ trên lĩnh vực này cần linh cảm, càng cần thời gian dài hơn để phỏng đoán, nhưng hắn làm gì còn thời gian.
Lão tông sư núi Võ Đang, đám người lão Lạt Ma núi Côn Luân đã đến.
Sở Phong lấy mấy viên thuốc màu bạc đưa cho những người mạnh nhất, bảo bọn họ thực hiện tiến hóa, có thể xé rách được đạo gông xiềng thứ tám.
Những người này đều giật mình. Bọn họ ngay cả cơ hội xé rách đạo gông xiềng thứ bảy còn chưa có, bây giờ lại nhận được bảo dược giá trị liên thành? Giống như đang nằm mơ vậy.
Cuối cùng, lão tông sư khởi động đầu tiên, còn có lão Lạt Ma, cả hai đều đã đột phá, trở thành cao thủ xé rách tám đạo gông xiềng, thực lực bản thân tăng vọt.
Về phần những người khác, đáng tiếc không thể vượt qua được lạch trời, chỉ xé rách được đạo gông xiềng thứ bảy, vượt qua được một cửa ải mà thôi.
Sau đó, Sở Phong, lão Lạt Ma, lão tông sư liên thủ, kéo đứt xích sắt trên cổ Ngao Vương, giúp cho gã hoàn toàn khôi phục.
Sau khi Ngao Vương uống một viên thuốc màu bạc, gã cũng đã đột phá, trở thành cao thủ xé rách tám đạo gông xiềng.
Lao Sơn, Mục Thanh mỉm cười. Nụ cười này là thật lòng. Nàng ta đã tự tay chạm đến tòa tháp năng lượng kia, ngay cả linh hồn cũng phải rung động, cảm nhận được một loại khí tức mênh mông, khiến nàng ta kích động đến phát run.
“Ngài hãy để cho ta vuốt ve nó, cảm nhận được kết tinh của hoàng triều tiến hóa vô thượng ngày xưa. Ta thật sự rất vinh hạnh.” Nàng ta hành đại lễ với Lâm Nặc Y. Lần này không phải là khách sáo mà là thật lòng vui sướng.
Lâm Nặc Y vẫn bình thản, gật đầu nói: “Có thể tạo ra một lối đi an toàn rồi.”
Cùng lúc đó, đám người Sở Phong và lão Lạt Ma đã tiếp cận khu vực Lao Sơn, đứng từ xa nhìn lại.
Lao Sơn, xanh ngắt ướt át, thác nước rũ xuống, cộng thêm tiên vụ đặc biệt lượn lờ cùng với hạc trắng xoay quanh trên không trung, nơi này giống như phủ đệ tiên gia.
Trên thực tế, trong những năm tháng dài đằng đẵng trước đây, đây vốn là thánh địa tiến hóa.
“Vẫn không thấy động tĩnh gì.” Đám người Sở Phong đến nơi, nhưng đứng cách rất xa, tránh bị người ta phát hiện.
Trước gốc tùng già, Mục Thanh vui mừng chào tạm biệt Lâm Nặc Y, nói là đi thông báo cho hoàng tử Đại Tề chuẩn bị trước. Bọn họ sẽ dựng tế đàn kết nối với tháp năng lượng.
“Ồ, là con ả kia? Nàng ta khôi phục lại rồi sao?” Sở Phong giật mình. Hắn nhìn thấy Mục Thanh đi lại trong khu rừng, cơ thể hoàn hảo không một chút tổn hại.
Nên biết rằng, mấy ngày trước hắn đã ra tay phế bỏ Mục Thanh, bây giờ mấy chi gãy đã hồi phục lại?
Cho dù Ngao Vương ngày thường rất trầm ổn, anh hùng khí khái, hiện tại khó mà khống chế được bản thân. Mái tóc rối bù, ánh mắt đỏ bừng, cả người như muốn nổ tung.
Làm sao gã có thể quên được sự sỉ nhục của mấy ngày trước chứ? Cô gái này đã áp chế gã, sau đó cài một sợi dây xích chó lên cổ gã rồi dắt đi trên đường.
“Đừng nóng vội.” Lão tông sư núi Võ Đang Ngô Khởi Phong lên tiếng, một tay đặt lên vai Ngao Vương, khuyên gã cố gắng kềm chế cơn lửa giận.
Sở Phong cũng trấn an Ngao Vương: “Ta không biết nàng ta đã dùng phương pháp gì để khôi phục, nhưng không sao. Đến lúc đó chém rụng cánh tay của nàng ta là được. Nếu sức khôi phục của nàng ta không tệ, vậy thì tàn tật thêm nhiều lần vậy.”
“Có lý.” Mã Vương quơ cái đầu sáng bóng loáng của mình: “Làm như thế, Ngao ca lại càng có thể xả giận. Sau khi bắt nàng ta, không có việc gì thì cứ chặt nàng ta cho vui.”
Người của tổ Kỳ Lân cũ xuất hiện. Đây là những người đã đầu nhập hoàng tử Đại Tề. Đám người này muốn hộ pháp cho hoàng tử khi vượt giới, ai ngờ lại bắt đi tuần sơn.
Sở Phong phát hiện ra đám người đó liền cau mày: “Các người cứ lui trước, để ta đi xem một chút.”
Hắn nắm giữ phương pháp hô hấp cứu cực, có thể hình thần hợp một, hòa vào trời đất, đồng thời có thể tiếp cận trạng thái tịch diệt, người bình thường khó mà phát hiện ra hắn.
Mục Thanh đi lại rất nhẹ nhàng, bởi vì thời khắc kích động lòng người đã không còn xa. Người của hoàng triều Đại Tề sắp vượt giới, thành công đang ở trước mắt.
Nếu có thể giáng xuống Trái đất một cách hoàn chỉnh, bọn họ sẽ trở thành một trong những đội ngũ mạnh nhất, vượt xa người của các ngôi sao khác, có được sức cạnh tranh khiến người ta sợ hãi.
“Điện hạ.” Mục Thanh bước vào không gian chồng chất, quỳ hành đại lễ, cảm ơn ân cứu mạng của Tề Vũ, sau đó báo tin tức tốt cho y nghe.
“Tháp năng lượng kia tối thiểu nhất cũng thuộc về hoàng triều tiến hóa ngũ tinh, thậm chí còn phi phàm hơn.”
Tất cả mọi người đều động dung. Tháp năng lượng là sự huy hoàng của một hoàng triều tiến hóa, càng là kết tinh tâm huyết, chỉ khi nào hoàng triều bị phá diệt mới có thể ngưng tụ.
Sau đó, nó sẽ từ từ biến mất trong thế gian, chậm rãi chờ tương lai nở rộ ánh sáng, một lần nữa quật khởi.
Mục Thanh thông báo, tháp năng lượng kia không có vấn đề gì, sinh cơ bừng bừng, giúp Lâm Nặc Y có thể rèn luyện các loại năng lượng pha tạp khi tiến vào cơ thể.
“Tháp năng lượng của hoàng triều tiến hóa ngũ tinh cực kỳ không đơn giản. Nó ngưng tụ toàn bộ tinh túy của một đạo thống huy hoàng, kinh thiên động địa, nuốt lấy hết thảy những gì có được của hoàng triều sở tại, nhất định phải được ý chí tinh cầu tán thành mới có thể thành công.” Tề Vũ trịnh trọng nói.
Cũng chính vì thế, tháp năng lượng bên trong cơ thể Lâm Nặc Y chính là bảo vật vô giá, được ý chí Trái đất tán thành, tất nhiên có thể tiếp dẫn sinh linh vực ngoại tiến vào.
“Tắm rửa, thay quần áo, dựng tế đàn.” Hoàng tử Đại Tề phân phó.
Cũng không phải hành động đi ngang qua sân khấu cho vui, mà là một nghi thức rất thần thánh. Trong bản chép tay của các bậc tiền bối có ghi lại, dính đến tháp năng lượng hoàng triều tiến hóa ngũ tinh, tất cả đều phải lễ kính.
“Hoàng tử nắm trong tay bí thiên lĩnh vực khống khí vô thượng. Chỉ cần có thể tiếp xúc với tháp năng lượng kia, muốn cho nó đổi chủ cũng không khó.” Một lão giả cười nói.
“Tất cả đều phải cẩn thận. Ta nắm giữ chỉ là tàn thiên mà thôi.” Tề Vũ không dám khinh thường.
Bọn họ dựng tế đàn ở đây. Chung quanh dùng quặng đá đặc biệt xây thành, quá trình xây dựng không nhanh, thậm chí có thể nói là rất chậm.
Bởi vì giống như đang thể hiện một loại nghi thức nào đó, căn bản không nhanh lên được, chính hoàng tử Đại Tề cũng phải tham dự vào.
Từ đằng xa, Sở Phong nhìn không hiểu. Đám người này giống như trâu già kéo xe, chậm một cách quá đáng, đang đóng bếp lò ở nơi đó sao?