Bình đài Nguyên Thú yên tĩnh như chết. Trước kia bọn họ nhìn Sở Phong nhảy nhót tưng bừng, cảm thấy rất thú vị. Nhưng bây giờ rất nhiều chiến hạm bị hủy diệt, điều này khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Không hề nghi ngờ, một đội chiến hạm như vậy, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, đủ để đánh hạ một tinh cầu sinh mệnh. Nhưng bây giờ lại bị diệt vong toàn bộ.
Bình luận viên miệng đắng lưỡi khô, phát ra tiếng gào thét: “Thật sự là chiến quả không thể tưởng tượng nổi.”
Về phần mấy nhân vật nổi tiếng, tất cả đều rúng động, hầu kết chạy lên chạy xuống. Phán đoán của bọn họ lại sai lầm thêm lần nữa. Tên thổ dân kia vẫn còn sống, ngược lại chiến hạm thì bị hủy diệt sạch sẽ.
Khinh Thánh giả nhưng không chết.
“Thần tích, ai cũng cho rằng hắn sẽ chết, kết quả hắn vẫn còn sống.”
“Chiến tích huy hoàng. Một người đồ diệt một đội ngũ chiến hạm, giống như một câu chuyện thần thoại.”
Bình đài Nguyên Thú sôi trào. Kết cục này vượt quá dự liệu của tất cả mọi người, chỉ có thể dùng chữ “kỳ tích” để hình dung.
Đông Hải, khóe miệng Sở Phong mang theo vết máu, ngửa đầu nhìn trời, nói: “Con rùa già Quân Đà kia, có bản lĩnh nào thì móc hết ra đi, gia chính là bất tử, lão ô quy. Còn tên Đoan Mộc yếu ớt kia, ngay cả theo đuổi người con gái mình thích cũng chẳng làm được, cứ ở đó mà khóc lóc. Thánh nhân Bách Hóa, nghe nói ngươi cũng đến. Cái tạp chủng ngươi, năm đó kỵ sĩ Tinh Không ngay cả phụ nữ trẻ em cũng đều không buông tha, sớm muộn gì cũng có ngày lão tử lột da của ngươi, băm thịt của ngươi cho chó hoang ăn.”
Sở Phong giận dữ mắng to.
Bên ngoài Trái đất, sắc mặt ba đại thánh nhân trở nên âm trầm, hai đạo đồng một câu cũng không dám nói.
Âm Cửu Tước đổ mồ hôi lạnh. Lần này vẫn không giết chết được Sở Phong, còn bị hắn mắng to thánh nhân, nó không khỏi rùng mình một cái.
Dòng dõi thánh nhân rơi vào tay Sở Phong, dẫn đến đám người Quân Đà, Đoan Mộc chạy đến. Kết quả uy nghiêm bị xem thường, cuối cùng đều là do hậu quả Âm Cửu Tước hạ pháp chỉ lúc trước gây nên.
Cho nên, bây giờ nó cảm thấy chột dạ, áp lực tăng lên gấp bội, đầu to như cái đấu, sợ cuối cùng tất cả mọi sổ sách đều tính lên người nó hết.
Bình đài Nguyên Thú hóa đá, thời gian rất lâu vẫn yên tĩnh một cách chết chóc. Dám mắng to và nguyền rủa thánh nhân như vậy, rất nhiều năm rồi không có ai như thế.
Tất cả mọi người rúng động, không ai dám hùa theo. Trước kia ồn ào thì cũng thôi đi, bây giờ mà phụ họa nữa thì cũng chỉ có thể bị diệt tộc.
Bên ngoài Trái đất, Quân Đà ngồi xếp bằng trên chiến xa, khí hỗn độn cuồn cuộn, cho thấy nội tâm của ông ta đang xao động.
“Tên thổ dân này phải chết.” Ông ta lên tiếng.
Từ sau trận chiến thời viễn cổ, ông ta vẫn luôn ẩn núp dưỡng thương. Bây giờ xuất thế, huy động nhân lực mà đến, trở lại chốn cũ, ông ta lại chịu nhục ở tinh cầu mà mình chinh phạt. Cho dù là thánh nhân cũng vô pháp chịu đựng.
Thánh nhân miệng vàng lời ngọc. Một khi lên tiếng, trong tình huống bình thường đều không có ai sống sót, tất cả đều phải chết.
Đông Hải, Sở Phong đột nhiên ngẩng đầu. Hắn nghe được tiếng của Quân Đà.
Sau đó, hắn mang theo Xử đến gần con rùa bạc, đột nhiên phát lực, bịch một tiếng đập vào mai rùa của nó, khiến cho mai rùa bể nát, huyết dịch văng khắp nơi.
Đây là bí bảo mạnh nhất mà thánh nữ Lê Lâm mang đến, rơi vào tay hắn, uy lực lớn vô cùng.
Nếu không phải con rùa co đầu vào trong mai, nó sẽ bị nện nát đầu chết ngay tại chỗ.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, mặt biển nổ tung, sóng lớn xông lên thiên khung cao mấy ngàn thước, một số bóng người bay ra.
Có bốn thành viên tộc Cơ Giới chưa chết, vẫn còn sống, cũng xem như thông qua khảo nghiệm trận vực Trái đất. Ngoài ra còn có một Nhân loại, cơ thể huyết nhục hoàn hảo không chút tổn thương.
Bọn họ nhìn chằm chằm vào Sở Phong.
Vực ngoại, đang có tộc Cơ Giới bẩm báo với thánh nhân Quân Đà, thông báo rằng ngoài tộc Cơ Giới ra, trên chiến hạm còn có chủng tộc khác, ví dụ như Tây Lâm Quân.
Sau khi thánh nhân Bách Hóa Vũ Văn Thành Không nghe xong, hỗn độn hiện lên trong con ngươi, khóe miệng lộ ra nụ cười lãnh đạm. Năm đó, ông ta cũng là thành viên của kỵ sĩ Tinh Không, làm sao mà không biết Tây Lâm Quân?
Đây từng là một nhóm người trên Trái đất, cuối cùng phản bội hành tinh mẹ đi theo bọn họ trấn áp đồng bào.
Bây giờ Tây Lâm Quân cũng có tinh cầu của mình, thế lực rất lớn. Dù sao cũng là cường quân bước ra từ tinh cầu thứ mười một, được cường giả chiếu rọi chư thiên che chở. Năm đó, bọn họ mấy lần đi công phạt “dư nghiệt”, kết quả thất bại tan tác mà về, tổn thất rất lớn, mà trong Tây Lâm Quân cũng có thánh nhân.
“Chúng ta cho rằng, hậu đại Tây Lâm Quân thuần huyết có huyết mạch kéo dài với tinh cầu này, dễ dàng nhận được ý chí tinh cầu tán thành, bởi vậy mới hợp tác với bọn họ. Bây giờ xem ra, hiệu quả cũng không tốt, chỉ có một người còn sống. Nhưng chúng ta cũng đã có thành quả nghiên cứu, đào ra được một số di tích ở Hỏa tinh, Hải Vương tinh, phát hiện một vài thi thể hoàn hảo, đang định lợi dụng, có thể đưa đến Trái đất.”
Đầu lĩnh tộc Cơ Giới báo cáo.
Bởi vì những thi thể này đều là tiên dân trên Trái đất.
Đầu lĩnh Tây Lâm Quân cũng đến. Địa vị của ông ta khá cao, thực lực cũng rất mạnh, đạt đến cấp độ kim Thân La Hán. Ông ta đến để báo cáo một số tình huống.
Quân Đà gật đầu nói: “Rất tốt, bất kể giá nào, cũng không cần để ý đến hậu nhân của ta, cứ giết chết tên thổ dân kia đi.” Ông ta quyết định tiếp tục dùng thánh huyết che chở.
Lại thêm một nhóm chiến hạm từ vực ngoại lao xuống Trái đất.
…..
Hiện tại, đám người ở Đông Hải đã cắt đứt con đường giữa Sở Phong và núi Bất Diệt, ngăn cản hắn tiếp tục đi tới.
Đồng thời, mấy người ép tới đằng trước. Bọn họ đều là tiến hóa giả cảnh giới Tiêu Dao đỉnh phong.
Sở Phong muốn thực hiện nhảy vọt không gian, tiến vào núi Bất Diệt. Kết quả thất bại. Khu vực này rất cổ quái, không cho phép xuyên qua hư không.
Hắn cau mày, đằng trước có năm cao thủ chặn đường, mà cà sa lại đang trong thời gian làm lạnh. Thời gian để sử dụng nó trở lại vẫn còn rất lâu. Hắn liều mạng không được, chỉ có thể rút đi.
Bằng không, năm cao thủ cảnh giới Tiêu Dao đỉnh phong liên thủ, giết hắn sẽ rất dễ dàng.
“Nhất định phải đột phá, tiến vào cảnh giới Tiêu Dao.” Hắn xoay người rời đi.
Rất nhanh hắn dừng bước, hoàn toàn sợ hãi. Trên bầu trời xuất hiện vô số chiến hạm, khiến cho đầu hắn to như quả đấu. Đại quân vực ngoại một lần nữa truy sát đến.
Đây là tuyệt cảnh!
Trực tiếp bỏ chạy sẽ nguy hiểm hơn, Sở Phong cắn răng. Có lẽ chỉ có núi Bất Diệt mới có thể an toàn. Hắn nên cưỡng ép đột phá vào?
Hắn điều khiển chiếc thuyền năm màu xông về phía trước.
Năm người chặn đường, bốn cao thủ tộc Cơ Giới, kim loại sáng bóng lạnh lẽo, cầm trong tay chiến đao dài mười mấy mét bổ tới, đao quang sáng như tuyết, sát khí dày đặc.
Hậu đại Tây Lâm Quân, gã Nhân tộc cười lạnh, vô tình mà lãnh khốc cũng đánh tới.