Một canh giờ sau.
Mà cũng không biết có phải là một canh giờ không nữa, chỉ là Long có cảm giác như đã một canh giờ trôi qua vậy.
Suốt thời gian đó, Long mò mẫm từng chút một.
Hắn chỉ mong nhìn thấy được một ký hiệu quen thuộc là có thể có manh mối rồi.
Hắn tìm mãi, hắn thấy vô số những ký hiệu do những người đi trước để lại nhưng không có một ký hiệu nào mà hắn thấy quen thuộc cả.
Chả nhẽ hắn phải chết ở đây sao?
Không! Hắn chưa muốn chết. Nhưng nơi đây thật sự quái dị, làm sao Long có thể thoát ra được chứ.
Cứ mò mẫm như này cũng không phải là cách, hắn cố nghĩ một phương án nhưng thật sự ở đây không có phương án nào khác cả.
Phải làm sao đây?
Quy Tiên, ngươi đâu rồi!!!??
“Ở đâu đây? Sao ngươi lại ra chỗ nhiều sương mù thế? Ký hiệu ta chỉ cho ngươi đâu?”
Giọng Quy Tiên bỗng vang lên làm cho tâm trí Long như được giải thoát, cuối cùng hắn cũng đã gặp được một vị cứu tinh.
Trong lòng hắn vui mừng là thế, nhưng ngoài mặt hắn thì trái ngược.
Khuôn mặt hắn lạnh băng, giọng nói, cử chỉ, điệu bộ của hắn như thể không quan tâm lắm, cuối cùng cũng chỉ thốt ra một câu.
“Ta đi lạc”
“Hả!! Ngươi không đợi ta mà lại muốn tự mình rời khỏi đây sao?”
Đúng là tên nhóc, không hiểu tên này có biết nghĩ không nữa.
Tự mình rời khỏi đây?
Ngươi hù ta hả?
Đến cả cha ta cũng khó có thể thoát khỏi chỗ sương mù này nữa huống hồ tên kia chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Haizz
Chỉ vừa chợp mắt có tí thôi mà đã như vậy rồi, không biết sau này sẽ như thế nào đây.
Quy Tiên nghĩ vậy, hắn thật sự lo cho tương lai của hắn cũng như của Thanh Long.
Dù sao, nếu Thanh Long chết thì chắc chắn hắn cũng đi đời, thôi thì cứ nhịn vậy.
“Thôi được rồi, ta sẽ cố tìm đường ra khỏi chỗ này. Ngươi ra khỏi động tính đến giờ là bao lâu rồi”
“Tầm một canh giờ”
Cái gì?
Một canh giờ?
Ngươi lại hù ta sao, một canh giờ thì ngươi đã đi đến tận nơi nào rồi?
Quy Tiên thật sự hoảng hốt.
“Ngươi đi liên tục hay sao?”
“Ta đi liên tục, nhưng tốc độ chậm lắm”
Haizz
Đã không biết đường thì đừng có đi, ai bắt ngươi đi đâu.
Cũng may là hắn đi chậm, không thì có trời mới biết được đường ra chỗ nào. Mong rằng ở đây cách điểm đánh dấu cuối cùng không xa.
“Cũng may cho ngươi đấy, sương mù ở đây cứ mỗi một tháng lại tan một lần, mỗi lần nửa canh giờ. Ngươi có thể ở đây đợi sương tan rồi tìm đường ra”
Nghe đến đây, trong lòng Thanh Long cũng không khỏi nôn nóng.
Ngươi đùa ta sao Quy Tiên?
Một tháng một lần thì ta ở đây cũng chết đói thôi.
Hơn nữa chỉ còn gần bảy ngày nữa là đến lúc nhập học vào Khí Công Môn rồi, nếu không nhanh thì chắc chắn hắn sẽ trễ, mà không học được thuật pháp thì đến già hắn cũng không về được Tản Viên.
Nghĩ đến đây trong lòng hắn rạo rực, hắn muốn ra khỏi đây nhanh nhất có thể.
Nhưng nghĩ thế thôi, bên ngoài hắn vẫn bình thản như không có gì cả, mặt hắn vẫn không có một tí biểu cảm nôn nóng nào.
“Một tháng mới tan một lần?”
“Nếu ta không nhầm thì lúc sương tan gần đây nhất cũng gần ba mươi ngày rồi”
“Chắc tầm…”
Rào rào rào!!
Quy Tiên chưa nói hết câu, một tiếng động lớn phát ra ngay gần cạnh, thoáng chốc làm cho cả hai người bay một nửa hồn phách.
Tiếp theo đó, một vật bay đến Long với một tốc độ kinh khủng, may sao hắn phản xạ nhanh, vội né sang một bên.
Trong chốc lát, hắn nhìn thấy một vật giống như sợi dây leo to như bắp đùi, nhớp nháp những chất nhầy sượt qua mặt.
Phía trước dây leo có gắn một vật giống như bàn tay cũng nhầy nhụa không kém, có khi còn hơn cả phần thân nữa.
Sau khi hụt, dây leo đó nhanh như chớp thu lại trong làn sương mù vô tận kia.
Chưa kịp định thần, một bóng đen lượn lờ xung quanh Long như thể một con thú săn mồi đang ngắm nghía khiến ruột gan của Long như muốn nhảy ra khỏi người vậy.
Cái gì đây?
Cảm giác lúc gặp Quy Phong bất chợt quay trở lại khiến Long bối rối.
Chả nhẽ hắn lại gặp yêu thú gì sao?
Không đúng, nơi này làm sao có yêu thú được.
Chẳng phải Quy Tiên nói là ở đây không có loài vật nào có thể tiến lại gần được?
Là Quy Tiên lừa hắn?
“Bích Hổ”
“Yêu thú sống tại đầm lầy, hình dạng giống như tắc kè. Dài gần mười lăm thước, có ưu điểm là lớp da dày, chống lại được đao kiếm, khắc tinh của kiếm thuật.”
Bích Hổ là cái quái gì?
Dài gần mười lăm thước?
Đó không phải là khổng lồ rồi sao!!
Rồi còn khắc tinh của kiếm thuật?
Sao cuộc đời hắn lại éo le như vậy chứ. Mới học kiếm thuật có hơn một tháng mà giờ phải đi chiến đấu với một con yêu thú, mà lại là yêu thú khắc tinh của kiếm thuật nữa chứ.
Trong lòng hắn như đánh kẻng là vậy, nhưng ngoài mặt thì bình tĩnh lạ thường.
Sao vậy nhỉ, hắn sợ đến nỗi không cử động được sao?
Không phải!! Trời sinh hắn ra đã vậy rồi, dù trong lòng có sợ hãi như thế nào thì ngoài mặt vẫn vậy.
Vẫn như lúc gặp Quy Phong, dẫu hắn có sợ đến mấy nhưng hắn không chạy, hay có chút nào lúng túng cả.
Hành động, cử chỉ của hắn vẫn bình thản. Nhìn hắn như thể đã sẵn sàng đối chọi với con yêu thú ngoài kia vậy, hắn chỉ hỏi một câu.
“Vậy còn điểm yếu?”
“Chính là lưỡi và phần da dưới cổ”
“Da quanh người tuy dày nhưng phần da dưới cổ thì rất mỏng. Với kiếm thuật đạt đến cảnh giới siêu cấp của ngươi thì thắng nó cũng không phải là quá khó. Huống hồ...”
“Thôi được rồi, ta biết rồi. Im lặng để ta tập trung”
Quy Tiên bị cắt ngang nhưng đột nhiên hắn thấy vui.
Tên này thế mà khá, mặc dù hắn không thích cái bộ mặt một kiểu kia của Thanh Long, nhưng những lúc như thế này hắn lại thấy an tâm.
Mạng sống của hai người bây giờ đã là một, mạng của hắn bây giờ đành phó thác cho Thanh Long.
Giao phó mạng sống cho một kẻ khác không bao giờ là vui cả. Nhưng thấy Long bình tĩnh như vậy, hắn cũng có đôi chút an tâm.
Mà Quy Tiên đâu biết được, trong tâm trí Long bây giờ thật sự rất hỗn loạn, khác xa với vẻ ngoài của hắn.
Nói nhiều thế không biết, ta đâu phải thực sự muốn hỏi về điểm yếu của con yêu thú kia.
Thứ ta muốn chính là cách để trốn khỏi đây, trốn khỏi con quái vật kia.
Ngươi biết không hả?
Hic!!!
Hết chương 10