Sương mù tan dần, tầm nhìn cũng dần lộ ra nhiều hơn.
Sương mù tan rồi, vậy là bọn họ có cơ hội rời khỏi đây!
Nhưng con yêu thú kia đâu?
Đừng làm ta sợ tiếp nha!!!
Trong lòng Thanh Long như kiến cắn, hắn chưa từng phải đánh nhau với một thứ gì giống như con yêu thú này.
Nếu thấy được nó ở đâu thì còn có phương án tránh né, chứ như thế này thì làm sao hắn có thể tính toán được chứ.
Rào rào rào!!!
Tiếng động đó lại phát ra!!!
Trước mắt Long, một cái cây lớn bật gốc.
Bây giờ hắn đã nhìn thấy hình dạng thật sự của con yêu thú kia.
Thứ mà Thanh Long tưởng nhầm là dây leo, thực chất lại là lưỡi của con yêu thú, tiếng động đó là tiếng bật gốc của những cái cây mà chiếc lưỡi đi ngang qua.
Chiếc lưỡi lao vút, chất nhầy trên lưỡi dính chặt vào những cái cây xung quanh khiến chúng bung ra khỏi mặt đất.
Cái gì thế kia?
Quái vật sao?
Không kịp nghĩ ngợi thêm, hắn vội nhảy sang một bên, trong phút chốc né được cái lưỡi tử thần của con yêu thú.
Nó rụt lưỡi lại, miệng nhóp nhép phun ra một loạt cây cối kèm theo đất đá.
“Phong Vũ!!! Mau dùng Phong Vũ!!! Đây là lúc cho ngươi thực chiến đấy.”
Giọng Quy Tiên vang lên trong đầu khiến Thanh Long như bừng tỉnh.
Đúng rồi, ta đã học kiếm thuật rồi. Bây giờ có chạy thì cũng không thoát khỏi con quái vật kia được.
Nếu đứng lại chiến đấu, có khi còn có cơ hội. Hơn nữa hắn cũng muốn thử xem thực lực của mình như thế nào.
Thanh Long rút cây kiếm trong tay hắn ra.
Mắt hắn sắc lẻm, hai tay cầm vào chuôi kiếm thủ thế.
“Phong Vũ”
“Chiêu thứ nhất”
“Khoái Phong Xuy Liễu”
Ta như một cơn gió, lướt nhanh qua không gì vướng bận.
Thanh kiếm trên tay Long tỏa ra một luồng khí, bất giác Long cảm thấy nhẹ.
Đúng rồi, là nhẹ. Người hắn bây giờ lâng lâng chỉ muốn xuôi theo gió để lướt đi.
Chân hắn duỗi ra sau, đạp nhẹ một cái. Một luồng gió thổi ra tạo sức bật, người hắn lướt lên phía trước.
Nhanh như cắt, hắn lướt qua mặt con quái thú làm nó không kịp phản ứng.
Xoẹt xoẹt.
Long chém hai kiếm lên người con quái vật đó, nhưng không làm nó tổn thương một chút nào cả.
“Ta nói ngươi rồi, điểm yếu của nó là lưỡi và lớp da ở cổ, ngươi chém lên lưng nó, ta không biết nó có cảm giác gì không nữa.”
Haizz!!!
Ngươi chém đi, ta chém nó hai kiếm là giỏi lắm rồi.
Kia là con yêu thú dài đến gần mười lăm thước đấy, ngươi có biết không hả?
Tuy Thanh Long nghĩ vậy nhưng hắn không nói gì cả, hai tay hắn vẫn cầm chắc cây kiếm.
Theo đà chiêu thức lúc nãy, hắn vung kiếm rồi xoay người lại.
Hắn đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy con yêu thú kia đâu cả.
Con yêu thú kia đâu!?
Lại biến mất nữa sao?
“Cẩn thận, nó có khả năng ẩn thân đấy”
Cái gì!!!
Ẩn thân sao?
Nó hiện sờ sờ ra đó hắn còn không làm gì được, đằng này nó còn biết ẩn thân.
“Cảm nhận không khí đi, chỉ cần nó ở đó, luồng gió quanh nó sẽ biến đổi. Từ đó ngươi sẽ cảm nhận được vị trí của nó”
Long nhắm mắt, hắn bắt đầu cảm nhận không khí.
Xào xạc!!! xào xạc!!!
Tiếng gió thổi nhẹ như thể muốn nói cho Long biết hết bí mật của chỗ này vậy.
Long cảm nhận luồng gió, gió chạm đến thân cây, chúng rẽ ra rồi hợp lại tạo thành một vòng tròn bao quanh thân cây.
Hắn cảm nhận tiếp những chỗ khác.
Thấy!!!
Thấy rồi!!!
Chính là chỗ đó!!!
“Khoái Phong Xuy Liễu”
Xoẹt!!!
Vẫn không được!!!
Hắn chỉ có thể chém trúng được lớp da bảo vệ bên ngoài, vẫn không thể chém được vùng da dưới cổ.
Cũng đúng thôi, da dưới cổ đâu phải là chỗ dễ chém. Đã thế mỗi lần Thanh Long lướt đến gần là nó lại nằm sấp xuống, làm sao hắn chém được.
Rào rào rào!!!
Chiếc lưỡi vung ra nhằm vào vị trí của Long, hắn nhanh chóng nhảy sang một bên né kịp.
Con yêu thú rút chiếc lưỡi lại.
Không để Thanh Long kịp định thần, nó bắn ra một loạt chất nhầy khiến Long không thể nào di chuyển được.
Rồi!!!
Xong luôn rồi!!!
Giờ mà nó qua đây thì hắn chỉ có đi đời nhà ma.
Làm sao đây?
Không di chuyển được thì sao hắn có thể dùng Khoái Phong Xuy Liễu được.
Không phải chỉ mỗi dùng chiêu thức đó không được, mà hắn cũng không thể tránh né được cái lưỡi tử thần của con yêu thú đó nữa.
“Đợi yêu thú đó dùng lưỡi tấn công ngươi một lần nữa, ngươi hãy dùng chiêu thức khác cắt đứt lưỡi nó”
“Nhưng ta biết mỗi chiêu này”
Hả!!!
Ngươi biết mỗi chiêu này???
Chết rồi!!!
Lần này thì chết thật rồi!!!
Bây giờ thì có trời mới cứu được!!!
Thật không ngờ, thiên tài kiếm thuật mà biết mỗi một chiêu thức.
Một chiêu thức mà lúc Long đánh ra khiến Quy Tiên tưởng như kiếm thuật của hắn đã đạt đến cảnh giới siêu cấp ấy.
Hắn chỉ tập luyện một chiêu thức này trong một tháng thôi sao?
Ta sợ rồi!!!
Sợ thật rồi!!!
Hic!!!
Còn kiếm tâm hắn lĩnh ngộ được nữa chứ.
Không biết có phải hắn lĩnh ngộ được thật không.
Biết thế lúc sương mù tan bảo hắn chạy thật nhanh, nhanh chóng biến khỏi đây thì tốt biết mấy.
Bây giờ hối hận cũng muộn rồi…
Thêm cây kiếm cùi bắp trong tay hắn nữa.
Ta bảo ngươi rút cây thần kiếm kia mà, sao lại lấy được cây kiếm mục này.
Tức!!!
Tức quá!!!
Biết là sắp chết nhưng sao ta tức quá!!!
AAAAAAAAAAAA!!!
------------
*Khoái Phong Xuy Liễu: Gió lướt (thổi) nhanh.
Hết chương 11