Mồi ngon nằm gọn một chỗ, con yêu thú chỉ cần đưa lưỡi ra là có thể xơi được rồi.
Nhưng nó không nóng vội, nó chậm rãi đi xung quanh Thanh Long một vòng.
Sau khi quan sát được con mồi không còn khả năng di chuyển nữa, nó vòng ra sau lưng Long.
Chiếc lưỡi thò ra liếm quanh miệng.
Nhóp nhép!
Nhóp nhép!
Tiếng nhóp nhép khiến Long rợn cả da đầu, hắn không nghĩ mình lại bỏ mạng ở một nơi như thế này.
Rào rào rào!
Chiếc lưỡi thè ra rồi bay nhanh qua chỗ Thanh Long.
Hắn nhắm mắt lại, hai tay thả lỏng buông xuôi.
Xoẹt!!!
Chép.
Chiếc lưỡi bị đứt lìa bay qua đầu rồi rơi xuống trước mặt Long gây ra một tiếng ‘chép’.
Kèm theo đó là một tiếng rống làm kinh động cả một ngọn núi, nói không quá chứ có khi còn vang lên đến tận thiên đình.
Thanh Long mở mắt, hắn không biết chuyện gì xảy ra nữa.
Là cao nhân nào giúp hắn sao?
Hay là do hắn có thần lực trợ giúp?
Hắn cũng không biết nữa.
Long quay người lại, con yêu thú sau khi bị chém đứt lưỡi, rống lên một tiếng đau khổ rồi nằm xuống.
Long quay lại nhìn cây kiếm dính máu trong tay, bất chợt hắn như hiểu ra điều gì đó.
“Là ngươi giúp ta?”
Cây kiếm trong tay Long khẽ động đậy, đến đây Long đã hiểu.
Thì ra chính cây kiếm mục trong tay hắn đã giúp hắn thoát khỏi cái lưỡi tử thần kia.
“Cây kiếm mục này là thứ gì thế?”
Quy Tiên hỏi, chính hắn cũng không biết xuất thân của cây kiếm này. Chỉ biết trông nó mục nát đến nỗi không thể nát hơn.
Thêm nữa, ai lại vứt một cây kiếm có linh tính đến nỗi mục nát thế kia.
Nhưng cây kiếm này vẫn không phải là loại tốt đâu nha.
Kiếm tốt thì có để cả một trăm nghìn năm vẫn không hề mục nát, nhưng nó lại nát đến nỗi bất thường như vậy.
Kiếm mục thì vẫn mãi là kiếm mục mà thôi, cho dù nó có là cây kiếm có linh tính.
Không đúng, nó mục nát đến như vậy sao vẫn một kiếm chém đứt lưỡi của con yêu thú kia.
Theo lý mà nói thì một cây kiếm tốt cũng phải có người giỏi cầm vào thì mới phát huy được sức mạnh.
Đằng này không cần ai điều khiển, nó vẫn mạnh như thế.
Điều này quả thật bất thường.
Không phải quả thật, mà là rất rất bất thường.
“Ta cũng không biết cây kiếm này có lai lịch như nào, ta nhặt được nó trong động kia”
Nhặt được???
Sao có chuyện dễ dàng như vậy được.
Nó nhận ngươi làm chủ nhân luôn kia kìa, ngươi có biết không hả??
Nhưng mà cái gì dễ quá có khi lại hại người đấy, từ trước tới nay có biết bao nhiêu thần khí phản chủ rồi.
“Cẩn thận, thứ nhặt được có khi không phải là đồ tốt đâu”
Thanh Long cũng nhận thấy thanh kiếm này có phần không bình thường cho lắm, nhưng hắn đâu suy nghĩ nhiều.
Trước mắt hắn phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này đã.
Thanh Long cố gắng từng bước thoát khỏi cái vũng nhầy nhụa này. Vất vả lắm hắn mới bước chân ra được.
Vù vù vù.
Một ngọn gió to bay đến kéo theo sương mù bao phủ trám hết tầm nhìn của Thanh Long trong nháy mắt.
Chết thật!!!
Hắn còn chưa nhìn thấy điểm đánh dấu mà, sao sương mù tới nhanh thế.
Hốngggggggggg!
Tiếng con yêu thú rống lên lần cuối rồi tắt thở, trong phút chốc Long cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Mà cảm thấy gì nữa, sự thật là có chuyện chẳng lành rồi.
Giờ sương mù bao phủ hết rồi thì sao hắn có thể ra ngoài được nữa, đây chính là chuyện chẳng lành đó.
Không phải, Long cảm giác như có một chuyện khác nữa, một chuyện kinh khủng hơn sắp xảy ra.
Rào rào rào!!!
Rào rào rào rào!!!
Hơn mười chiếc lưỡi của những con yêu thú kia lao đến khiến Long giật mình.
“Khoái Phong Xuy Liễu”
Vút!!!
Thanh Long lướt nhanh tránh khỏi đám lưỡi kia.
May sao hắn cảm nhận được không khí chuyển động, nên không cần nhìn cũng có thể tránh né được.
Nhưng tránh né như vậy không phải là cách, lỡ như trượt chân rơi xuống đầm lầy thì coi như xong.
Mà không cần trượt chân, chỉ cần dính phải bãi nhầy là hắn coi như mất mạng, không thể có điều kì diệu lần thứ hai được.
Giờ làm thế nào đây?
Chạy không được mà trốn cũng không xong.
Cây kiếm này có thể cứu mình một lần, nhưng ngoài kia không biết còn bao nhiêu quái thú nữa.
Sao số hắn lại đen như vậy.
Tránh được một lại gặp một bầy.
Chắc ông trời muốn hắn chết đây mà!!!
Nghĩ vậy thôi chứ hắn vẫn muốn sống, sợ thì sợ thật nhưng điều đó không khiến Long chùn bước.
Hắn liên tục thi triển Khoái Phong Xuy Liễu mong tránh được bao nhiêu thì tránh.
Cho dù có thi triển đến kiệt sức, hắn cũng phải làm.
Cạch cạch cạch!!!
Thanh kiếm trong tay Long rung rung, hướng về một phía làm Thanh Long hoảng hốt.
Hả!!!
Chưa gì mà đã run sao???
Đến cả ta còn chưa run thì một cây kiếm như ngươi sao lại run?
Dù ta có chết thì ngươi có làm sao đâu.
Nhưng sao bây giờ ngươi lại không nghe theo điều khiển của ta?
Không đúng, hình như nó muốn mình đi theo thì phải.
Long chạy như bay đi theo hướng cây kiếm, để lại những tiếng ‘rào rào’ phía sau lưng.
Hắn chạy không ngừng nghỉ, chẳng mấy chốc đã ra khỏi đám sương mù.
Rào rào rào!!!
Móa, ra đến đây mà bọn này vẫn đuổi theo???
Có để người ta sống không hả???
Đừng đuổi theo ta nữa!!!
Sao bọn này lại đuổi dai như vậy, chẳng lẽ trên người ta có gì sao???
Một con thì có thể đánh lại, chứ cả bầy như này sao hắn có thể đánh lại được.
Mà chạy tiếp thì chắc chắn hắn cũng sẽ kiệt sức thôi.
Phải làm sao đây!!!
Nghĩ đi, động não lên đi Thanh Long, ngươi nghĩ được mà!!!
Hết chương 12