Xuất kiếm phải nhanh?
Thanh Long như vậy vẫn chưa đủ nhanh sao?
Phải như nào mới được, thứ hắn cầm cũng không phải kiếm.
Chỉ là khúc củi mục làm sao để xuất kiếm nhanh được.
Long trầm ngâm, mỗi lúc trầm ngâm là những ký ức lúc trước của hắn lại ùa về.
Hắn nhớ có lần sư phụ hắn dạy, thuật pháp hay công pháp nào cũng vậy, chúng đều xuất phát ra từ tâm người luyện. Nếu chỉ luyện cho có, không phải xuất phát từ tâm thì cả đời cũng không thể luyện nổi công pháp nào cả.
Cho dù có là thiên tài, mang trong mình tiên cốt mà một lòng không muốn tu tiên hoặc bị ép buộc phải tu tiên thì có trăm năm nữa cũng chỉ mang danh là người có tiên cốt mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn như được ngộ ra gì đó.
Đúng rồi, là tâm.
Xuất kiếm không phải chỉ là xuất kiếm bên ngoài, mà phải xuất kiếm từ trong tâm nữa.
Xuất kiếm từ trong tâm?
Một lòng muốn tu luyện kiếm thuật, đó chính là xuất kiếm từ trong tâm.
Xuất kiếm phải nhanh?
Chính là dùng tâm của hắn điều khiển cho kiếm trong tay rút ra một cách nhanh nhất có thể.
Phải dùng tâm hoà vào kiếm mới có thể điều khiển được kiếm.
Nghĩ đến đây, hắn miệt mài tập luyện.
Buổi sáng hắn đi săn thú lấy thịt. Trưa, chiều, tối lại miệt mài tu luyện kiếm thuật đến tận gần sáng thì đi ngủ một chút.
Cứ như vậy cho đến tận hơn một tháng sau
“Đoàng”
Tiếng nổ lớn đến kinh tai nhức óc làm chấn động cả vùng, một cây đại thụ bị Thanh Long một chém ngã xuống.
Chiêu thức và kiếm tâm của kiếm thuật được chia làm năm cảnh giới, cảnh giới thứ nhất là sơ cấp rồi đến trung cấp, cao cấp, siêu cấp rồi đến cường đại.
Không cần phải học hết chiêu thức mới có thể lĩnh ngộ được kiếm tâm nhưng những kiếm công sư vẫn thường học hết chiêu thức rồi mới bắt đầu luyện đến kiếm tâm.
Thanh Long thì lại khác, hắn vừa luyện chiêu thức rồi tự lĩnh ngộ luôn cả kiếm tâm.
“Cái gì, đây là kiếm tâm, sao ngươi có thể tu luyện được. Ta còn chưa dạy cho ngươi cách tu luyện kiếm tâm mà. Đã thế còn đạt đến cảnh giới siêu cấp của chiêu thức kiếm thuật nữa”
Giọng Quy Tiên cất lên với một vẻ ngạc nhiên, kèm theo đó là một chút kinh hãi.
Suốt một nghìn năm, hắn vừa chơi vừa luyện kiếm thuật nhưng cũng chỉ mới luyện xong chiêu thức đến cảnh giới cường đại, chưa lĩnh ngộ được kiếm tâm.
Vậy mà thằng nhóc này mới có hơn một tháng đã tu luyện được kiếm tâm. Đã thế Quy Tiên còn mới chỉ dạy mỗi kiếm chiêu và chiêu thức, chưa động tới gì đến kiếm tâm.
Chuyện này là sao?
Sao Thanh Long có thể luyện nhanh như vậy được chứ.
Hơn một tháng qua mỗi lần Quy Tiên tỉnh ngủ thì vừa đúng trời sáng, đến trưa hắn mới ngủ lại. Những lúc tỉnh, hắn chỉ nhìn thấy Thanh Long săn bắt hái lượm, chứ có thấy hắn luyện kiếm bao giờ đâu.
Đến hôm nay hắn mới nhìn ra được, Thanh Long đã luyện được kiếm tâm rồi. Tuy chỉ là kiếm tâm sơ cấp nhưng cũng đủ cho Quy Tiên hết sức kinh ngạc.
Thôi!!
Đúng là thiên tài luyện kiếm rồi!!
Im lặng hồi lâu, Quy Tiên lên tiếng:
“Thì ra ngươi luyện được kiếm tâm rồi, nhưng đây chỉ là kiếm tâm cơ bản, ngươi còn chưa thể vận khí từ kiếm được”
“Để vận khí từ kiếm ngươi phải hiểu rõ được thanh kiếm của ngươi”
“Nhưng ta đâu có kiếm”
“Ừ nhỉ, ta quên mất. Vậy một tháng qua ngươi luyện bằng gì?”
“Ta chỉ luyện bằng khúc củi này thôi”
Vừa nói, Long vừa đưa “thanh kiếm” của mình lên.
Trời đất, chỉ luyện bằng khúc gỗ mục này sao?
Hắn đâu phải con người nữa, khúc gỗ mục này đâu thể thay thế được kiếm.
Vậy mà Long vẫn luyện được. Không nghi ngờ gì nữa, hắn chính là tuyệt thế kiếm thuật chuyển thế.
Quy Tiên lại im lặng một hồi lâu, rồi hắn tiếp tục nói.
“Thôi được, khúc gỗ này cũng được. Để tu luyện kiếm tâm, ngươi phải hiểu được thanh kiếm của mình rồi mới bắt đầu luyện tiếp được. Từ tâm, ngươi hãy bắt đầu chuyển ý thức của mình vào kiếm, tạo cho kiếm một mệnh lệnh, cố gắng sao cho kiếm thuần phục ngươi nhiều nhất có thể”
Tạo mệnh lệnh cho kiếm sao?
Ê kiếm, mau đánh ra khí lực cho ta.
Là như vậy?
Không phải, mệnh lệnh ở đây phải từ tâm, phải từ trong ý nghĩ của người luyện truyền đến cho kiếm.
Đúng rồi, là từ ý nghĩ.
Thanh Long suy nghĩ một hồi, hắn bắt đầu ngồi xuống tĩnh tâm, hắn cố hoà hợp tâm ý với thanh kiếm trên tay.
À, không phải là thanh kiếm, mà là khúc gỗ mục.
Khúc gỗ mục ư, nếu có ai nhìn vào chắc chắn sẽ cười cho hắn đến thối mũi.
Một thiếu niên mười bốn tuổi, trên tay cầm một khúc gỗ mục rồi ra vẻ như mình có cả một cây thượng kiếm. Nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi.
Nhưng Thanh Long nào có để ý, trong đầu hắn chỉ một ý niệm, đó chính là tu luyện kiếm thuật. Vì hắn biết, chỉ cần toàn tâm toàn ý làm một việc, chắc chắn sẽ gặt hái được kết quả mỹ mãn.
Mười ngày trôi qua, Thanh Long vẫn như trước, kiếm thuật vẫn không có chút tiến bộ.
Hắn là thiên tài kiếm thuật, chắc chắn là vậy, không có gì để bàn cãi
Nhưng hắn cũng mới chỉ có mười bốn tuổi, làm sao có thể lĩnh ngộ được kiếm tâm một cách dễ dàng như vậy được.
Hắn lĩnh ngộ được sơ cấp kiếm tâm và một phần của trung cấp kiếm thuật thôi là đã có thể tung hoành mà không sợ bao nhiêu người rồi, huống hồ kiếm thuật của hắn đã lên đến cảnh giới siêu cấp.
Chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến lúc nhập học làm đệ tử thực tập của Khí Công Môn.
Giờ Long không thể tiếp tục tập luyện kiếm thuật nữa, hắn phải cố chuẩn bị hành trang thật tốt để có thể lên đường.
“Thanh Long, ngươi còn nhớ hồi trước ta có nhắc đến một thanh bảo kiếm không?”
“Có”
Thanh Long khẽ trả lời, tay hắn vẫn cầm khúc gỗ mục.
“Giờ ta sẽ chỉ đường cho ngươi đến chỗ lấy kiếm, nhưng có lấy được không thì phải nhờ vào bản lĩnh của ngươi đấy”
“Được”
“Sao mặt ngươi lúc nào cũng một màu thế, không thể tỏ ra cảm xúc khác được hả?”
Quy Tiên nói to, giọng hắn tỏ vẻ bức xúc.
Sao hắn có thể không bức xúc cho được, từ khi gặp Long, hắn mới chỉ thấy khuôn mặt sợ hãi của Long vài lần. Nhưng khuôn mặt đó với khuôn mặt bình thường chả khác là bao.
Mặt hắn vẫn luôn không có cảm xúc như vậy, không hiểu sao từ lúc sinh ra hắn đã thế rồi. Có lẽ do hắn thiếu thốn tình cảm quá nhiều, hoặc cũng do bản tính trời sinh của hắn là như thế.
Thấy mặt Long vẫn không có biểu hiện gì thay đổi, Quy Tiên cũng ngán ngẩm chả muốn nói gì nữa.
“Thôi!! Dù gì ta cũng phải theo ngươi đến cuối, nên ta sẽ giúp”
Haizz!!
Không phải vì hắn bị giam ở đây thì còn lâu Quy Tiên mới giúp, cũng chẳng bao giờ thèm làm bạn với một tên như thế này.
Mặt trời khuất dần sau khe núi, Thanh Long theo sự chỉ dẫn của Quy Tiên đã bắt đầu lên đường.
Mục tiêu của bọn họ chính là núi Hắc Vụ.
Hết chương 7