“Núi Hắc Vụ?”
Lần đầu tiên Thanh Long nghe đến cái tên này.
Cũng đúng thôi, đây là lần đầu hắn xuống núi mà. Xưa nay hắn chỉ có quanh quẩn ở núi Tản Viên, chưa từng đi đến những nơi khác.
Long chỉ nghe được qua lời kể của sư phụ hắn rằng dưới núi có rất nhiều thứ hay ho mà hắn có thể học hỏi, kèm theo đó là những cám dỗ, nguy hiểm luôn rình rập.
“Ngươi không biết cũng đúng thôi, vì ngọn núi này nằm ở giữa một đầm lấy lớn, quanh năm sương mù bao phủ. Không có một sinh vật nào có thể tiến đến gần”
Ở giữa đầm lầy?
Sương mù bao phủ quanh năm?
Lại còn không có một sinh vật nào có thể tiến đến gần?
Thanh Long khó chịu nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh băng. Trong lòng với ngoài mặt của hắn không có một điểm nào tương đồng cả.
Trong lòng thì như lửa đốt, cảm giác lo sợ trong hắn mãnh liệt.
Hắn muốn phản đối dự định ngu xuẩn này.
Đi đến đó chẳng phải là tìm đến địa ngục sao?
Ta không đi, ta không đi!
Nhưng Long vẫn chỉ đặt một câu hỏi, như thể hắn biết Quy Tiên đã chuẩn bị sẵn phương án an toàn.
“Ngươi định bảo ta đi chết?”
“Chắc chắn là ta có cách để vào đó an toàn rồi”
“Nhưng vào được là một chuyện, còn lấy được kiếm hay không lại là một chuyện khác. Mấy nghìn năm nay chưa ai có thể rút được cây kiếm đó lên cả. Ngươi có thể vào thử may mắn một lần. Dẫu sao cũng có mất gì đâu, còn tận hơn mười ngày nữa mới vào Khí Công Môn mà”
“Mấy nghìn năm chưa ai rút được?”
“Cây kiếm này lúc trước được tộc trưởng long tộc phong ấn tại đây, nghe bảo chỉ người được chọn mới rút cây kiếm đó khỏi phong ấn được. Nhưng đã mấy nghìn năm nay rồi mà vẫn chưa có ai có thể làm được việc đó. Ngươi cứ đi thử vận may, biết đâu lại được”
Thử vận may?
Ngươi tưởng ta rảnh rỗi lắm hả?
Còn mười ngày nữa, chi bằng ở đây tu luyện kiếm thuật có khi còn có ích hơn việc đi rút kiếm.
Nhưng thôi, đằng nào thì hắn cũng không tiến bộ được tí nào, đi trải nghiệm một chút cũng không phải là không tốt.
Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng Thanh Long cũng đi tiếp. Hắn cũng không mong đợi gì việc lấy được kiếm cho lắm, chỉ mong trên đường đi không gặp thêm phiền phức nào là tốt lắm rồi.
Bốn ngày sau.
Tại đầm lầy dưới núi Hắc Vụ.
Sương mù tại đây dày đặc đến nỗi chỉ nhìn thấy được quang cảnh cách chừng ba thước, nếu không cẩn thận để rơi xuống đầm lầy thì chắc chắn cái mạng nhỏ của Long sẽ không còn.
Hắn tập trung hết toàn bộ các giác quan, cẩn thận chậm rãi đi từng bước theo chỉ dẫn của Quy Tiên.
Hắn đi mãi cho đến khi đập đầu vào một tảng đá lớn tầm mười thước.
“Đến rồi”
Quy Tiên mừng rỡ hét lớn, thật ra thì lâu lắm rồi hắn mới quay trở lại đây. Đọc sách thì chỉ cần đọc qua là nhớ như in nhưng đường đi hắn lại chỉ nhớ mơ hồ. May sao cũng đến được chỗ cần đến không thì nguy to.
“Ngươi nhìn thấy một vật hình tròn bên trong có một mũi tên phía tay trái không, ngươi chỉ cần xoay vật đó sao cho mũi tên đó chỉ đúng hướng mặt trời mọc là có thể mở được cửa động”
Thanh Long làm theo, quả nhiên cửa động mở ra.
Hắn đi thẳng vào trong động, ở giữa động là một khu vực giống như một ma trận hình tròn bị bụi phủ kín.
Giữa hình tròn là một cây kiếm được cắm sâu xuống đất, chỉ lộ ra phần chuôi kiếm đã bị bụi phủ trắng xóa.
Thanh Long tiến đến gần, tay hắn chạm nhẹ vào kiếm, lập tức số bụi bám trên đó biến mất không một dấu vết. Để lộ ra phần chuôi kiếm màu vàng, một thứ ánh sáng huyền ảo từ cây kiếm lóe lên làm Long chói cả mắt.
Hắn lại để ý xung quanh, bụi mờ lúc nãy đã biến đâu mất dạng khiến ma trận đó hiện lên rõ nét. Trên ma trận viết chi chít những dòng chữ cổ quái thoắt ẩn thoắt hiện, biến hóa khôn lường.
Hắn dùng hai tay cầm lấy chuôi kiếm, dùng một lực nhẹ nhấc cây kiếm lên khỏi ma trận đó.
Cây kiếm từ từ, từng chút, từng chút một nhô lên khỏi mặt đất.
Càng lên cao, ánh sáng vàng phát ra từ mặt đất càng mạnh.
Cùng lúc này, ở Trường Sa thành, long tộc.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, cả Trường Sa thành một phen chao đảo.
Bên trong mật thất, một người mặc áo choàng đen trùm kín đầu, không thấy rõ khuôn mặt là gì đang nói chuyện với một người khác. Cả hai chăm chú nhìn vào một vật hình tròn màu xanh biếc đang không ngừng quay trong không trung.
“Phong ấn đã động, năm nghìn năm rồi cuối cùng “người đó” cũng xuất hiện...”
Nhưng chưa nói xong câu thì quả cầu ngừng quay, Hoàng Sa thành cũng hết rung chuyển.
“Có lẽ người đã suy nghĩ nhiều rồi”
Nam tử kia nhìn vào người mặc áo choàng đen rồi cười nhẹ, nói xong liền quay người đi.
Quay lại Thanh Long, khi rút đến hơn nửa thì hắn không tài nào rút ra được nữa. Hắn cố đến nỗi bong cả da tay nhưng thanh kiếm vẫn không hề xoay chuyển. Cuối cùng cũng đành bỏ cuộc.
Xì, làm ta mừng hụt!
Hắn tưởng hắn là người được chọn ai ngờ cuối cùng mình lại chỉ rút được một nửa.
“Thôi không sao, nhiều người không rút được chứ đâu phải mỗi mình ngươi, huống hồ ngươi đã rút được hơn nửa vậy cũng hơn nhiều người khác rồi”
Quy Tiên an ủi.
Nghĩ cũng đúng, mấy nghìn năm nay không ai làm cho cây kiếm đó nhúc nhích, vậy mà hắn lại có thể rút được ra hơn nửa thì chẳng phải hắn là một nửa của người được chọn sao.
Haizz!!
Nghĩ vui vậy thôi nhưng hắn vẫn không nỡ.
Còn có một tí nữa là rút ra được, vậy mà!!
Long tiếc nuối quay người bỏ đi, chợt hắn đá phải một thứ gì đó.
Cái gì đây, hắn quay đầu nhìn xuống. Thì ra là một cây kiếm cũ kỹ.
Chắc là của ai đó từng vào đây rồi vứt đi đây mà!!
Hắn nghĩ ngợi hồi lâu nhưng khi nhìn vào cây kiếm, cây kiếm kia thực sự có linh tính. Nó như kiểu không muốn Long đi, nó tỏ ra bộ mặt đáng thương muốn Long thu nhận nó.
Đã vào đây rồi thì ít nhất cũng phải có gì đó để mang về chứ, cuối cùng Long cũng mang nó lên coi như là thành quả cũng tạm được.
Huống hồ suốt một tháng Long chỉ tập luyện bằng khúc gỗ mục có sao đâu, giờ nhặt được cây kiếm âu cũng là duyên số.
Hết chương 8.