Thế nên Hạ Đắc Thắng mới gọi hai người Trương Vọng và Mã Dương tới để cùng báo cáo.
Do Hạ Đắc Thắng không biết mình nên báo cáo thế nào mới đúng!
Tới giờ máy nâng tự động đã sản xuất được mấy nghìn chiếc, tuy còn cách mục tiêu cuối cùng là hai mươi nghìn chiếc còn khá xa, nhưng cũng đã có thể nhận ra tình hình không ổn rồi.
Mấy nghìn chiếc máy nâng tự động đều đang nằm im trong kho hàng, vốn chẳng hề bán được gì cả!
Khoảng thời gian này Trương Vọng và Hạ Đắc Thắng vốn cũng đã nghĩ tới một số cách quảng bá, ví dụ như bày bán tại shop online, thuê một ít quảng cáo thích hợp, bán sản phẩm cho một số cửa hàng thủ công mỹ nghệ...
Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều xôi hỏng bỏng không!
Thử đặt một số quảng cáo thì tỷ lệ chuyển đổi quả thực quá thấp.
Nói trắng ra là quảng cáo tuy có rất nhiều khán giả nhưng lại chẳng có ai mua cả!
Hạ Đắc Thắng bất đắc dĩ thở dài, từ đầu đã biết kết quả sẽ thế này rồi mà.
Thật ra ngay từ khi Trương Vọng đề xuất hạng mục này hắn đã cảm thấy không ổn rồi.
Dù sao thì bốt điện thoại công cộng lần trước quả thực cũng có chút tác dụng, vừa có thể nghỉ ngơi, có thể ca hát lại còn có thể trở thành công trình kiến trúc nổi bật của thành phố, nhờ thế hoàn toàn có thể sinh lời.
Nhưng thứ như máy nâng tự động này lại chẳng có ý nghĩa thực tế nào cả!
Hơn nữa với một món đồ chơi mỹ nghệ ngu ngốc mà nói giá của nó quá đắt, đã vượt qua khả năng chi trả của phần lớn người tiêu dùng.
Tới giờ mấy nghìn chiếc máy nâng tự động mới chỉ bán được ở ngưỡng hai con số, đã thế không ít người còn trả hàng lại kia kìa.
Có lẽ họ chỉ chơi một ngày là chán rồi bắt đầu tự hỏi mình bỏ năm trăm đồng mua cái thứ đồ chơi này có phải là điên rồi không, sau khi tỉnh táo lại mới lập tức đổi ý.
Tóm lại tình hình vô cùng thê thảm.
Bây giờ Hạ Đắc Thắng đang rất bối rối, bởi tổng giám đốc Bùi sắp tới rồi.
Nếu để Hạ Đắc Thắng tự mình báo cáo chắc chắn hắn sẽ đề nghị tổng giám đốc Bùi ngừng sản xuất, hạ giá toàn bộ sản phẩm máy nâng tự động còn lại để ngăn chặn tổn thất kịp thời.
Nhưng nếu nói thẳng toẹt ra thế chắc chắn sẽ không tránh được việc bị phê bình.
Thế nên Hạ Đắc Thắng mới phải gọi điện kêu hai người Trương Vọng và Mã Dương đến để đổ lỗi.
Vừa hay hạng mục máy nâng tự động này là do hai người kia nằng nặc đòi làm cho bằng được, có bị truy cứu trách nhiệm thì đương nhiên hai người họ phải nhận đầu tiên.
Nhìn Mã Dương chơi với máy nâng tự động vui quên trời đất làm Hạ Đắc Thắng không khỏi cảm khái, rốt cuộc giám đốc Mã có phải từng chắn bom nguyên tử cho tổng giám đốc Bùi hay không hôm nay sẽ biết rồi đây.
Trong lúc Hạ Đắc Thắng còn đang suy nghĩ mông lung thì tổng giám đốc Bùi đã tới.
Hắn vội đứng dậy chào: “Tổng giám đốc Bùi!”
Mã Dương cũng đành phải đặt máy nâng tự động xuống, tới tận khi con số hiển thị số lần ‘nâng liên tục’ biến mất mới bước tới chỗ bàn họp chào hỏi Bùi Khiêm.
“Anh Khiêm!” Từ sắc mặt Mã Dương hoàn toàn không nhận ra chút lo lắng nào cả.
Ánh mắt Bùi Khiêm đảo qua ba người Mã Dương, Trương Vọng và Hạ Đắc Thắng, thấy chỉ số lo âu của họ dường như xếp theo một đường thẳng tiến thì cảm giác thoải mái hơn hẳn.
Xem chừng ổn rồi!
“Câu lạc bộ DGE định khi nào xuất phát?” Đầu tiên Bùi Khiêm hỏi Mã Dương một câu hơi ngoài lề trước.
Mã Dương trả lời: “Cuối tuần này. Không phải bọn ta không tích cực đâu anh Khiêm, tại rất nhiều câu lạc bộ thành lập chiến đội đều cần thời gian, rồi còn phải thử huấn luyện tuyển thủ các thứ nữa.”
Bùi Khiêm gật đầu: “Ừ, ta hiểu.”
“Thôi, vào vấn đề chính luôn đi, tới giờ hạng mục máy nâng tự động tiến triển ra sao rồi?”
Mã Dương đáp ngay: “Vô cùng thuận lợi! Tới giờ đã sản xuất được mấy nghìn chiếc rồi đấy, số hàng trong kho rất đầy đủ, hơn nữa các sản phẩm đều đã được kiểm tra kỹ càng, một số sản phẩm lỗi cũng đã được trả lại để sửa chữa!”
Hạ Đắc Thắng không khỏi thầm giơ ngón cái tán thưởng, giám đốc Mã tài thật!
Trước mặt tổng giám đốc Bùi còn dám chỉ chọn chuyện tốt chứ không nói tới chuyện xấu, ngươi nghĩ tổng giám đốc Bùi là trẻ con à mà dễ lừa thế?
Quả nhiên Bùi Khiêm hắng giọng mấy cái rồi lại hỏi: “Thế tình hình tiêu thụ thế nào?”
Lúc này Trương Vọng đứng dậy đáp: “Thưa tổng giám đốc Bùi, vấn đề tiêu thụ kém một mình ta sẽ chịu trách nhiệm, chuyện này không liên quan gì tới giám đốc Mã hết!”
Bùi Khiêm xua tay: “Ngươi đừng vội, cứ cho ta con số tiêu thụ cụ thể đi đã.”
Trương Vọng nhếch môi: “Ba mươi mốt chiếc.”
Bùi Khiêm ngớ người, suýt nữa hắn đã hô lên, sao lại bán được nhiều thế?
Thậm chí có tới ba mươi mốt người rảnh rỗi sinh nông nổi bỏ những năm trăm đồng mua thứ đồ chơi này cơ à?
Đúng là thế giới rộng lớn chuyện quái gì cũng xảy ra được mà!
Trương Vọng ngập ngừng một lát rồi mới nói tiếp: “Trong đó có một chiếc là gửi tới địa chỉ của ngươi, còn có bảy chiếc bị trả lại nữa...”
“Ta muốn chịu trách nhiệm chính cho tổn thất lần này thưa tổng giám đốc Bùi, ta sẵn sàng tự bỏ tiền túi chi trả một phần tổn thất...”
Trương Vọng càng nói càng nhỏ.
Rõ ràng là một nhà phát minh, thấy sản phẩm mình sáng tạo không được chào đón như thế cũng khiến hắn chịu đả kích không nhỏ.
Hơn nữa dù trong dự án bốt điện thoại công cộng Trương Vọng được chia một phần tiền lãi không nhỏ thật đấy, nhưng nếu muốn tự đứng ra chi trả tổn thất lần này thì số lãi ấy vẫn chẳng đáng là bao so với số vốn đầu tư 8 triệu cả.
Nghe thế Bùi Khiêm không khỏi nhướng mày.
Ý gì đây hử? Chuyện thua lỗ cũng muốn giành với ta à?
Đừng có mà mơ!
Hắn lập tức xua tay: “Ngươi nói thế sao được, việc đầu tư Viên Mộng làm chính là mạo hiểm, thế nên phải tự chịu trách nhiệm cho sự mạo hiểm ấy.”
“Trước giờ toàn nghe thấy lừa tiền của nhà đầu tư chứ nào có chuyện bù lỗ cho nhà đầu tư bao giờ.”