“Đương nhiên những gì ta vừa nói chỉ là phần lý thuyết, khi áp dụng vào thực tiễn cần ngươi dựa trên tình hình thực tế để đưa ra quyết định. Đừng nghĩ rằng nó vô dụng, ngành công nghiệp game bao gồm hầu hết các mảng văn hóa, không có một tiêu chuẩn thành công nào có thể đo lường được.”
“Nếu có thước đo tiêu chuẩn thành công hay cách học hỏi cấp tốc thì mỗi người đều có thể tạo ra một trò chơi thành công rồi.”
“Chính những lý thuyết này mới là thứ có giá trị thực sự, hiểu rõ những lý thuyết này chẳng khác nào đã tìm được hướng đi đúng đắn, đây là bước đầu tiên dẫn đến thành công.”
Bùi Khiêm gật đầu, có thể thấy những điều này đều là những tinh hoa Hà An đúc kết được bấy lâu.
Mặc dù đối với Bùi Khiêm thì những điều này hầu như không có mấy tác dụng thực tế, nhưng bản thân lý luận này vốn đã có giá trị riêng rồi.
Cũng giống như rất nhiều môn học không thể trực tiếp thay đổi cuộc sống của ngươi, nhưng lại có thể nâng cao trí tuệ và âm thầm thay đổi cuộc đời ngươi vậy.
Hà An nhấp một ngụm cà phê, bùi ngùi nói tiếp: “Tiếp theo là cái nhìn của ta đối với ngành công nghiệp game hiện giờ.”
“Đây chỉ là ý kiến và cảm xúc cá nhân của ta, mong giám đốc Mã nghe thử, nếu không ủng hộ cũng không vấn đề gì.”
“Ta cho rằng dù thị trường game trong nước đang ngày càng phát triển nhưng thực tế lại ngày một trống rỗng. Kinh doanh thể loại game nạp tiền tai tiếng quả thực có thể khiến người chơi có cảm giác sảng khoái nhất thời đấy, nhưng nó có giá trị tích cực gì không? Không hề.”
“Đương nhiên ta không nói tất cả các tựa game hiện giờ đều phải có tính giáo dục, đây là một quan điểm sai lầm. Game là sản phẩm giải trí, mục tiêu đầu tiên của nó là để giải trí, điều đó không có gì sai cả.”
“Tuy nhiên điều này không có nghĩa là bản thân game nên trống rỗng vô hồn, không có ý nghĩa gì cả. Một tựa game tai tiếng, tính toán xác suất hoặc đánh vào nhu cầu có thể thành công về mặt thương mại, nhưng nó sẽ không bao giờ trở thành tựa game kinh điển đủ sức truyền lại cho đời sau, cũng không thể giành được sự tôn trọng thực sự từ các người chơi được.”
“Chúng ta nhấn mạnh rằng mục đích của game là giải trí không hề sai, nhưng cũng không nên nhạo báng các nhà sản xuất muốn truyền đạt một số nội dung với người chơi thông qua game, họ cũng rất cần thiết.”
“Tiếc là trong hoàn cảnh thị trường như hiện nay thì những nhà sản xuất như vậy ngày một ít hơn.”
“Ai cũng thích đánh đấm, thích toàn cảnh rộng lớn, thích khuôn mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng. Bên cạnh đó sự cạnh tranh của các nhà sản xuất game giống như gia vị trong món ăn, ngày một nâng cao khẩu vị của người chơi và thực khách, khiến cho những đầu bếp giữ vững giá trị ban đầu không còn đường nào để đi nữa.”
“Vậy nên ta cũng đã suy nghĩ tới chuyện về hưu, bởi ta biết rất rõ, với thị trường hiện nay dù có tạo ra thêm một bản ‘Trò Chơi Địa Chủ’ nữa thì cũng rất khó để thành công.”
“Đó cũng là lý do ta vẫn luôn ngưỡng mộ công ty game Đằng Đạt. Trong nước hiện nay, tổng giám đốc Bùi của Đằng Đạt là nhà sản xuất hiếm hoi dám và giỏi trong việc thêm ý kiến và cảm xúc cá nhân vào game, hơn nữa những tựa game này luôn có thể kích thích tư duy của người chơi.”
“Giám đốc Mã này, nếu tương lai ngươi cũng có thể trở thành một nhà sản xuất ưu tú như vậy thì ta hy vọng ngươi sẽ biết cách thêm ý kiến và cảm xúc cá nhân vào game vừa phải và có chừng mực như thế.”
“Đương nhiên ngươi cũng đừng quên tạo một lớp vỏ bọc đẹp đẽ tinh xảo cho thứ ý kiến và cảm xúc cá nhân ấy, tuyệt đối không được phép để nó xuất hiện trần trụi trước mặt người chơi.”
Bùi Khiêm yên lặng nghe, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Từ những gì Hà An vừa nói, hắn có thể nghe ra được cảm xúc bi thương của một vị anh hùng tuổi xế chiều. Không khó để nhận ra hắn từng phấn chấn thế nào khi chế tác một số game thành công như ‘Trò Chơi Địa Chủ’, dựa vào đó vừa có được danh tiếng lẫn tiền tài. Nhưng khi phải đối mặt với tình hình thị trường hiện nay, việc lựa chọn nghỉ hưu có vẻ dễ dàng đấy nhưng thực sự cũng xen lất chút bất lực trước thời thế.”
Có điều tin tốt là lần này Bùi Khiêm cảm giác mình chắc chắn có thể thua lỗ rồi!
Thêm ý kiến và cảm xúc cá nhân vào trong ‘Phấn Đấu’ sao?
Mà kể cả có thêm ý kiến và cảm xúc cá nhân vào thật hay không thì chắc chắn Kiều Lão Thấp đều có thể đào ra ý kiến và cảm xúc cá nhân thôi.
Mà trò chơi này giống như Hà An đã nói, trực tiếp phơi bày sự thật trần trụi trước mặt người chơi chính là điều tối kỵ!
Dựa theo lý luận của Hà An, ý kiến và cảm xúc cá nhân hẳn là phải chèn thêm ở mức độ vừa phải, càng đào sâu lại càng thấy nhiều mới đúng, nếu chôn một đống lớn ở vị trí quá nông sẽ khiến phần lớn người chơi qua đường chỉ muốn chơi thử thấy nản lòng thoái chí, đây là nguyên nhân dẫn đến thất bại!
Hà An nhìn đồng hồ rồi nói: “Được rồi, hôm nay dừng ở đây thôi.”
“Hy vọng tiết học hôm nay có thể giúp ích cho ngươi.”
“Còn nữa, nhất định phải nhớ kỹ điều này, không được phơi bày sự thật trần trụi ngay trước mắt người chơi, như thế sẽ phản tác dụng.”
Hà An sợ “Mã Dương” biết nhưng vẫn cố làm nên cuối cùng còn nhấn mạnh thêm lần nữa.
Bùi Khiêm gật đầu đáp: “Vâng thưa thầy Hà, xin mượn lời chúc lành của ngươi!”
Thứ sáu, ngày 24 tháng 6.
Đầu tư Viên Mộng.
Hạ Đắc Thắng nhìn đồng hồ, chỉ còn chưa tới mười phút nữa là tổng giám đốc Bùi sẽ đến.
Hắn nhìn Trương Vọng chỉ có vẻ hơi lo lắng một chút chứ hoàn toàn không nhận rõ được tính nghiêm trọng của vấn đề, rồi lại nhìn sang Mã Dương chơi vui quên trời đất với máy nâng tự động bên cạnh, Hạ Đắc Thắng không khỏi giơ tay đỡ trán, đầu có chút đau rồi.
Hôm nay không rõ tổng giám đốc Bùi đột nhiên nảy ra ý tưởng hay là tự bấm đốt ngón tay tính thời gian thấy đến ngày đến tháng rồi mà lại gọi báo sẽ tới đầu tư Viên Mộng một chuyến để xem xét tiến độ hiện tại của máy nâng tự động.