Cho dù thay đổi nội dung sát hạch và quy tắc sàng lọc như thế nào đi nữa, thì nhóm người bị lọc ra có thể không phải là nhóm người giỏi nhất, nhưng chắc chắn là nhóm người không tệ nhất, toàn diện nhất.
Điều này có chút nan giải.
Hơn nữa, Bùi Khiêm cũng khá ác cảm với những hành vi tổ chức đào tạo này, nhìn từ bản chất, điều này cũng giống như việc rất nhiều “trung học siêu cấp” đang làm.
Số người có hạn, nhưng một số người mở “Thi đua quân bị”, những người khác cũng chỉ có thể bị ép vào theo, tạo thành một sinh thái xoắn ốc, mọi người đều rất mệt, nhưng đều không nhận được nhiều lợi ích hơn.
Mặc dù điều này không gây trở ngại cho việc thua lỗ của Bùi Khiêm, nhưng lại khiến hắn cảm thấy hơi không vui.
Thấy Bùi Khiêm vẫn trầm mặc không nói gì, vẻ mặt Hác Vân cũng nghiêm túc: “Tổng giám đốc Bùi, ngươi cũng để ý tới rồi sao?”
Bùi Khiêm: “?”
Ta để ý tới cái gì cơ?
Hác Vân tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Bùi, ta cho rằng, lọc sạch nếp sống trong nội bộ công ty, ngăn chặn cám dỗ bên ngoài càng ngày càng quan trọng!”
“Hôm qua có nhà xuất bản tìm tới Ngô Tân, muốn bỏ tiền mua đề khảo sát tinh thần Đằng Đạt, may mà ý chí Ngô Tân kiên định, quả quyết từ chối.”
“Nhưng đây chắc chắn sẽ không phải là lần cuối. Một số người đảm nhận vị trí quan trọng trong Đằng Đạt, có thể sẽ không khống chế được những cám dỗ này, nguy cơ này nhất định phải đề phòng trước!”
Bùi Khiêm chớp mắt.
Ồ, chuyện ngươi nói là chuyện này ư...
Trước đó hắn quả thật không nghĩ tới điểm này, bây giờ vữa tới, hình như đúng là có vấn đề.
“Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?” Bùi Khiêm hỏi.
Hác Vân hiển nhiên là đã nghĩ tới vấn đề này từ lâu, lập tức trả lời: “Tổng giám đốc Bùi, ta cho rằng có hai phương pháp chính.”
“Thứ nhất, tăng thêm bộ phận nhân sự và bộ phận hành chính để giám sát các bộ phận trong nội bộ và vị trí quan trọng trong Đằng Đạt, nghiêm cấm mọi hành vi bán rẻ lợi ích của công ty và lợi dụng quyền lực xuất hiện.”
“Thứ hai, tăng cường giáo dục tư tưởng cho nhân viên, để bọn họ ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, xác định rõ hậu quả và xử phạt.”
“Còn cách xử phạt cụ thể, ta kiến nghị thành lập cơ chế trừng phạt tội khác nhau, nhẹ thì trừ tiền, nặng thì đuổi việc, xử phạt hành vi vi phạm ở mức độ khác nhau thì phải có sự phân biệt rõ ràng, xuất hiện tình huống vi phạm phải lập tức tố giác, tuyệt đối không nhân nhượng.”
Bùi Khiêm lại rơi vào trầm tư.
Hành vi vi phạm, thì chắc chắn phải trừng trị nghiêm khắc, bởi vì hệ thống đã có lệnh cấm rõ ràng.
Còn nhân viên lợi dụng chức vụ, kiếm thêm chút tiền, thì phải xử lý thế nào đây?
Giống như hôm qua, người của tổ chức đào tạo bên ngoài tìm đến Ngô Tân, hy vọng có thể giúp đưa tài liệu giảng dạy đào tạo của khảo sát tinh thần Đằng Đạt ra. Nếu Ngô Tân đồng ý, thì chuyện này nên quyết định thế nào? Xử phạt thế nào?
Đây là vấn đề khúc mắc bây giờ của Bùi Khiêm.
Tăng cường bộ phận nhân lực và bộ phận hành chính giám sát có bộ phận và chức vụ, điều này chắc chắn không được.
Đến lúc đó nhân viên Netfish không lười biếng nữa thì làm thế nào?
Nhưng hoàn toàn bỏ mặc, thì hình như cũng hơi không ổn.
Bùi Khiêm ho nhẹ hai tiếng: “Thế này đi, theo ta thấy cũng không cần xây dựng các cơ chế trừng phạt khác nhau làm gì. Hễ xuất hiện tình huống lợi dụng cức vụ để mưu lợi. Cho dù là nhiều tiền hay ít tiền, dù có nghiêm trọng hay không, không khi bị phát hiện, thì lập tức sa thải, sau này không nhận vào nữa!”
“Đương nhiên, sa thải thì phải bồi thường, dù sao cũng là nhân viên, ít nhiều gì cũng đã từng cống hiến cho Đằng Đạt.”
“Còn giáo dục tư tưởng, các ngươi nghĩ cách đi, muốn làm gì thì làm, không cần nghiêm túc quá đâu.”
Bùi Khiêm nghĩ là, thật sự gặp phải tình huống này, thì trực tiếp sa thải là được rồi!
Dù sao thì người thật sự có thể lợi dụng chức vụ để mưu lợi, chắc chắn đều là người giữ chức vụ khá quan trọng trong công ty, loại người này có thể làm lâu như vậy thì chứng tỏ là người có năng lực, vừa hay tìm một lý do sa thải, không làm chậm trễ mình thua lỗ.
Hơn nữa, lúc đi còn kéo theo bồi thường, cũng coi như là tận dụng kỳ tài, vật tẫn kỳ vật.
Tốn thêm một chút là một chút, con muỗi dù nhỏ cũng là thịt mà!
Hạc Vân có chút cảm động một cách khó hiểu, gật đầu: “Ta hiểu rồi, tổng giám đốc Bùi!”
Mặc dù tổng giám đốc Bùi nói khá tùy ý, nhưng Hạc Vân nghe, lại có một hàm nghĩa khác.
Tổng giám đốc Bùi từ chối kiến nghị liên quan tới “Tăng cười giám sát”, điều này chứng tỏ theo góc nhìn của tổng giám đốc Bùi, cho dù tăng cường quản lý nội bộ, ngăn chặn lợi dụng chức vụ để mưu lợi là rất quan trọng, nhưng kiểu duy trì nội bộ công ty tự do này, duy trì bầu không khí làm việc linh động càng quan trọng hơn.
Còn tại sao không cần phân cấp cơ chế xử phạt chứ?
Hiển nhiên theo tổng giám đốc Bùi thấy, bất kể lợi dụng chức vụ mưu lợi có nhẹ tới mức nào, cũng phải nghiêm trị không tha!
Những công ty khác, lúc đối mặt với những nhân viên có năng lực xuất sắc nhưng nhưng đạo đức có khuyết điểm, cũng sẽ nghĩ cách giữ lại. Đây không phải là tình người, mà là muốn bảo vệ lợi ích của công ty.
Dù sao đổi một quản lý cấp cao giữ chức vị quan trọng, năng lực làm việc của người đứng đầu chưa chắc có thể đảm nhiệm được, hơn nữa đổi như vậy, công việc thường ngày chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Nhưng cứ như vậy, thực ra sẽ có ảnh hưởng xấu tới nề nếp của nội bộ công ty, không thể công bằng chính trực một cách tuyệt đối.
Đây cũng là chỗ khác biệt giữa tổng giám đốc Bùi và ông chủ của những không ty khác.
Một mặt là công chính nghiêm minh, không niệm tình cũ, chỉ cần là dùng chức vụ để mưu lợi, thì dù là ở chức vụ nào cũng sẽ lập tức sa thải, không niệm tình cũ chút nào.