Kiểu hạn mức trên thì cao hạn mức dưới thì thấp này, có thể bán hàng online kiếm tiền, cũng có thể nhanh chóng thua lỗ sập tiệm. Tuyển thủ thi đấu game chuyên nghiệp giải nghệ trở về nhận quảng cáo, cũng thường đi theo con đường này.
Đương nhiên, cũng có một vài cách thức kiếm tiền khác, nhưng đều khá hư vô mờ mịt, bình thường tác giả video đều không cân nhắc.
Giống như người viết truyện online bình thường đều hi vọng là người xem bản lậu ít một chút, đặt mua nhiều một chút, về phần bán bản quyền gì đó giá một cái mấy triệu đến mấy mươi triệu...
Đều là chuyện trong mơ, trong mơ cái gì cũng có.
Mà Bùi Khiêm cuối cùng cũng đã lừa được Chu Tiểu Sách, khiến hắn tạm thời từ bỏ kiểu kiếm tiền cấp thấp này.
Như vậy là đã cắt đứt được 99% nguồn thu nhập của “Một ngày bình thường của Tổng giám đốc Bùi”!
Dù sao, tìm người sáng tạo làm ra một video cao cấp theo yêu cầu với giá một triệu! Kim chủ có nhiều tiền thế nào mới có thể nghĩ không thông như vậy chứ?
Trực tiếp mua quảng cáo trên trang video không tốt hơn sao?
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm yên tâm hơn nhiều.
...
Có người gõ cửa.
“Vào đi.”
Lữ Minh Lượng đẩy cửa bước vào.
“Sao vậy?” Bùi Khiêm hỏi.
Bản phác thảo thiết kế “Người Chế Tác Trò Chơi” đã hoàn thành từ năm trước, Bùi Khiêm cũng đã thông qua rồi, khả năng cần thay đổi không cao.
Đồ họa và quá trình chế tác cụ thể, Bùi Khiêm cũng lười quản lý, dù sao hắn là ông chủ, tự mình điều hành loại chuyện này chính là không hiểu rõ nặng nhẹ nhanh chậm.
Bây giờ “Một ngày bình thường của Tổng giám đốc Bùi” mới là hạng mục quan trọng cần quan tâm, phải đề phòng nghiêm ngặt!
“Tổng giám đốc Bùi, là chuyện liên quan đến vấn đề lồng tiếng!”
“Việc lồng tiếng lời dẫn, ta đã tìm mấy diễn viên lồng tiếng khá có tiếng tăm trong nước, cũng đã thử ghi âm vài đoạn, hay là ngươi nghe xem thử rồi chọn một người? Ta quả thực hơi khó quyết định.” Lữ Minh Lượng nói.
Lồng tiếng?
Ừm, hình như quả thực nên quan tâm đến vấn đề lồng tiếng một chút.
Cả quá trình game “Người Chế Tác Trò Chơi” (cộng gộp hết tất cả các kiểu chọn lựa nhánh game) có khoảng chừng tám tiếng đồng hồ, trên cơ bản lời dẫn xuyên suốt từ đầu đến cuối, tổng toàn bộ lượng văn bản khoảng bốn năm mươi nghìn chữ.
Về phần lồng tiếng, hầu hết trước mắt đều có giá cả cải trắng, rẻ hơn rất nhiều so với chất lượng.
Tính trên năm mươi nghìn chữ, lồng tiếng có giá rẻ là hai ba nghìn, lồng tiếng có giá mắc hơn thì nhiều nhất cũng chỉ trên mười nghìn.
Đối với chi phí của “Người Chế Tác Trò Chơi” thì giá này chỉ được coi là mưa bụi.
Về mặt tiền bạc, đương nhiên Bùi Khiêm không quan tâm.
Điều hắn quan tâm chính là, lời dẫn này có thể khuyên người chơi rút lui khỏi game hay không?
Đương nhiên, tùy tiện kéo một người ngũ âm không hoàn chỉnh, nói chuyện như lọt gió trên đường lớn đến lồng tiếng, chắc chắn có thể khuyến khích thoái lui, nhưng đây rõ ràng thuộc về hành động vi phạm quy tắc.
Chỉ có thể tìm kiếm một người không mấy xuất sắc ở trong rất nhiều diễn viên lồng tiếng đã được nghe qua.
Cho dù là tìm trong những người bình thường, ít nhất cũng phải phát âm rõ ràng, nói chuyện lưu loát, không thể có vấn đề quá rõ ràng để hệ thống tóm được.
Lữ Minh Lượng đã liên hệ được không ít diễn viên lồng tiếng trên trạm tài nguyên, còn đều ghi lại một đoạn lời thoại nhỏ được nói trong game, đưa cho Bùi Khiêm nghe.
Bùi Khiêm ấn mở.
Người thứ nhất chính là một cô chủ kiêu ngạo.
Bùi Khiêm không chút do dự, quyết đoán ấn xuống cái tiếp theo.
Người này tuyệt đối không được! Ngươi không thể tưởng tượng nổi đám trạch nam kia nghe thấy giọng nói này sẽ hưng phấn cỡ nào đâu!
Người thứ hai là một giọng nữ dịu dàng, trong giọng nói mang theo một loại quyến rũ, khiến người nghe tê dại cả người.
Cái này cũng tuyệt đối không được! Ngược lại thích hợp đi làm AMSR.
Người thứ ba là một giọng nam không có gì đặc biệt.
Người thứ tư là một giọng nam nói có chút sắc bén, chất âm rất hẹp và mảnh, còn mang theo chút khàn khàn mờ mịt.
Bùi Khiêm thoáng do dự giữa người thứ ba và người thứ tư.
Người thứ ba sao, chính là kiểu phù hợp quy củ, không quá ưu tú.
Nhưng mà thiếu một chút khả năng mang lại cảm giác trào phúng, không khác gì phát tin tức, có lẽ không cách nào sinh ra đủ hiệu quả khuyến khích thoái lui.
Vậy vẫn là người thứ tư đi!
Giọng nói này không đến mức rất dễ nghe, thậm chí còn khiến người ta vừa nghe đã cảm thấy khó chịu, không thoải mái, có loại cảm giác bứt rứt giống như dùng móng tay nhọn cào lên bảng đen, đặc biệt có thể trợ giúp người chơi thoát game!
Hơn nữa, không biết tại sao, Bùi Khiêm nghe nhiều lại có cảm giác cực kì muốn đấm hắn.
Chắc chắn những người chơi cũng có cảm giác như vậy!
Nếu đã là một tựa game coi việc nhục mạ người chơi là nhiệm vụ hàng đầu, vậy thì chắc chắn giọng nói phải càng gợi đòn càng tốt!
Bùi Khiêm quyết định: “Người này đi, giọng nói này rất đặc biệt.”
Lư Minh Lượng thoáng nhìn file ghi âm tổng giám đốc Bùi đã chọn, sắc mặt lộ vẻ khó xử.
Bùi Khiêm sững người.
“Sao vậy?”
“Người này chào giá rất cao sao?”
“Hay là bây giờ đang rất bận?”
“Cho thêm tiền!”
Bùi Khiêm tin tưởng, phần lớn vấn đề trên thế giới này có thể giải quyết bằng tiền, mà vậy thì cũng không còn là vấn đề nữa!
Đặc biệt là trên phương diện lồng tiếng, làm diễn viên lồng tiếng đều sống rất cực khổ, giá cả vốn không được cao, trả nhiều thêm mấy nghìn thì sao chứ?
“Không phải, tổng giám đốc Bùi, đây là đoạn thoại chúng ta gửi cho bọn họ để lồng tiếng, hi vọng có thể giúp cho những diễn viên lồng tiếng này biết nên dùng loại giọng điệu gì. Còn đây là ta tự ghi âm...”
“Mấy file ghi âm được gửi đến kia ta đều bỏ vào cùng một folder, quên mất phân chia ra...” Lữ Minh Lượng nói, gãi gãi sau ót.
Bùi Khiêm choáng váng.
Bây giờ nghĩ tưởng lại, hình như hoàn cảnh của file ghi âm cuối cùng quả thực có chút vấn đề. Tuy rằng cũng khá yên tĩnh, nhưng có thể nghe thấy tạp âm rất rõ ràng, chứng tỏ thiết bị ghi âm không tốt lắm.
Bùi Khiêm nhìn Tiểu Lữ: “Ngươi... lồng tiếng sao? Giọng nói này khác hẳn với giọng ngươi nha!”
Lữ Minh Lượng gật đầu: “Đúng vậy, ta đã hóp thanh quản để ghi âm, tưởng tượng bản thân chính là một tên ác ma tâm lý biến thái...”