Thế nhưng Hồ Hiển Bân đứng bên cạnh lại cảm thấy không vui.
Hắn nhíu chặt mày, không đồng tình án tử hình cho “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” của Hà An.
Bởi vì đây chỉ là bản demo mà thôi, còn chưa thêm tình tiết cốt truyện, nội dung cũng có chỗ thiếu sót, phán đoán nó chắc chắn sẽ thất bại liệu rằng có sớm quá hay không?
Điều quan trọng nhất là, đây là ý tưởng của tổng giám đốc Bùi!
Ý tưởng của tổng giám đốc Bùi có thể sai sao?
Bởi vậy, Hồ Hiển Bân muốn nói hai câu phản bác theo bản năng.
Tuy rằng Hà An là lão tiền bối, thế nhưng các nhà thiết kế game khác nhau đều thường sẽ có quan điểm khác nhau, đôi lúc sẽ bất đồng ý kiến hoặc thậm chí cãi nhau những lúc căng thẳng lên đến đỉnh điểm.
Là một nhà thiết kế, việc tự tin nói ra suy nghĩ của mình để nâng cao hiểu biết về game cũng như trình độ thiết kế trong quá trình tranh luận với các nhà thiết kế khác là một điều rất bình thường.
Tuy nhiên, Bùi Khiêm ở bên cạnh nhìn thấy Hồ Hiển Bân tỏ vẻ không phục thì lập tức vỗ nhẹ vào vai hắn, khiến hắn nghẹn họng.
Bùi Khiêm không muốn để Hồ Hiển Bân và Hà An battle ở đây, điều này không mang lại ý nghĩa gì hết.
Hà An vừa mới nói tựa game này sẽ lỗ sặc máu, Bùi Khiêm mừng còn chẳng kịp.
Hắn mỉm cười rồi nói: “Thầy Hà, ngươi nói rất đúng! Ta hoàn toàn đồng ý!”
“Được rồi, tựa game đã kết thúc, chúng ta quay trở lại quán cà phê Internet Netfish ngồi uống một tách cà phê được không, ta mời.”
Nhìn thấy thái độ này của tổng giám đốc Bùi, đôi lông mày đang nhíu chặt của Hồ Hiển Bân lập tức thả lỏng, tâm trạng cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Ta bốc đồng quá, tổng giám đốc Bùi lúc nào cũng tự tin mà khoan dung như vậy!
Là một nhà thiết kế tương đối trẻ tuổi, quả thực hắn rất dễ bị cuốn vào những cuộc tranh cãi với người khác. Bởi vì xét cho cùng để trở thành một nhà thiết kế, người ta nhất định phải có một sự tự tin mạnh mẽ để bảo vệ được quan điểm của mình.
Khi cả hai nhà thiết kế đều cho rằng họ là đúng, một cuộc tranh luận chắc chắn sẽ xảy ra.
Thế nhưng hiển nhiên tổng giám đốc Bùi đã đạt đến một đẳng cấp khác, hắn không tranh luận với người khác không phải là vì hắn không tự tin vào bản thân mình, mà là bởi vì hắn quá tự tin vào bản thân, cho nên mới cười cho qua chuyện, coi thường loại tranh cãi này.
Dù sao Hà An cũng là lão tiền bối, không theo kịp trào lưu thiết kế mới nhất hay không nhìn ra được điểm sáng của “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” cũng là một điều rất bình thường, tổng giám đốc Bùi không giải thích nhiều mà theo ý của lão tiên sinh cũng là đúng.
Thế là Hồ Hiển Bân cũng mỉm cười rồi nói: “Vâng tổng giám đốc Bùi, ta tiếp tục làm việc đây.”
Bùi Khiêm cười “ha hả” dẫn Hà An rời khỏi Game Đằng Đạt, chuẩn bị quay lại quán cà phê Internet Netfish một lần nữa.
Hà An đi hai bước theo Bùi Khiêm, càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Tổng giám đốc Bùi, ngươi nói là ngươi hoàn toàn đồng ý với ta, thế nhưng trên thực tế ngươi lại hoàn toàn không có ý định thay đổi.”
“Cho dù là lừa lão nhân gia thì chẳng phải cũng qua loa có lệ quá rồi hay sao?”
“Có phải là ngươi cho rằng ta già rồi, không theo kịp tựa game, cho dù giải thích thì chưa chắc đã hiểu được, cho nên dứt khoát không thèm giải thích, nhanh chóng nghe theo ý của ta?”
Bùi Khiêm lập tức thành khẩn phủ nhận câu nói này: “Sao có thể như vậy được!”
“Thầy Hà, những lời ta nói hoàn toàn là thật lòng, ta thực sự hoàn toàn đồng ý với cách nói của ngươi.”
“Tuy nhiên… tựa game này đã làm đến tiến độ này rồi, bây giờ đổi lại cũng không ổn, thôi thì dứt khoát làm cho xong luôn đi.”
“Lỗ chút thì lỗ, cũng không sao cả.”
Hà An kinh ngạc nhìn vẻ mặt của tổng giám đốc Bùi, thật sự không biết rốt cuộc hắn có đang nói đùa hay không.
Lỗ chút thì lỗ? Không sao cả?
Đó là năm trăm triệu đấy!
Hà An im lặng chốc lát: “Ừm, theo ta thấy, tổng giám đốc Bùi, trong lòng ngươi đã có dự tính trước rồi. Ngươi đồng ý với vấn đề mà ta đưa ra, thế nhưng không sửa đổi, chứng tỏ ngươi còn có phương án giải quyết tốt hơn.”
“Được, vậy ta sẽ chờ xem!”
Bùi Khiêm: “?”
Nhìn ánh mắt kiên định của lão tiên sinh, Bùi Khiêm cảm thấy rất bất lực.
Thật sự không cách nào giải thích được!
Nếu đã như vậy thì không cần phải giải thích nữa, đợi sau khi “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” ra mắt rồi lỗ sặc máu, hắn phải mời Hà An một bữa rồi chân thành gửi lời cảm ơn mới được.
Buổi trưa, Bùi Khiêm và Hà An cùng nhau đến quán ăn gia đình Mính Phủ của tổng giám đốc Lý để dùng bữa.
Lý do bọn họ không đến nhà hàng Vô Danh chủ yếu là vì không đặt hẹn trước, không thể ăn.
Tuy nhiên, mỗi cuối tuần Bùi Khiêm đều dành ra một phòng riêng lớn nhất trong nhà hàng Vô Danh để tổ chức tiệc, tới lúc đó hắn sẽ mời Hà An một bữa khác.
Hà An biết tổng giám đốc Bùi công việc bận rộn, buổi trưa vừa vặn muốn về nghỉ ngơi, cho nên hai người hẹn cuối tuần cùng nhau đến nhà hàng Vô Danh làm một bữa, sau đó thì tạm biệt nhau.
Hiển nhiên Hà An vẫn rất tò mò muốn biết rốt cuộc tựa game “Sứ Mệnh và Lựa Chọn” sẽ thành công như thế nào, song khi nhìn thấy dáng vẻ tự tin âm thầm của tổng giám đốc Bùi, hắn lập tức biết được mình không hỏi được, chỉ đành kìm nén lòng hiếu kỳ, tiếp tục chờ đợi ngày tựa game ra mắt.
Sau khi ăn xong, Bùi Khiêm nhìn đồng hồ, còn chưa đến ba giờ.
Bây giờ là chiều thứ sáu, hắn vẫn kịp sắp xếp công việc cho các bộ phận khác.
Ngày mai là cuối tuần, ngoại trừ một số ít bộ phận cần nghỉ luân phiên như Nghịch Phong Logistics, các bộ phận khác sẽ được nghỉ, cho nên việc sắp xếp công việc cho bọn họ sẽ phải đợi đến thứ hai.
“Ta nên sắp xếp công việc cho những bộ phận nào đây?”
“Ừm… bộ phận văn học mạng Điểm Kết cách đây khá gần, sắp xếp cho bên đó trước vậy.”
Bùi Khiêm vốn định đến Palpitation Hotel một chuyến, song dù sao Palpitation Hotel cũng cách trung tâm thành phố tương đối xa, đến đó hơi rắc rối. Bùi Khiêm cũng không muốn tự đày đọa mình, cho nên quyết định thứ hai tuần sau mới đi.