Hôm nay hắn sẽ sắp xếp cho văn học mạng Điểm Kết trước.
Trang web văn học mạng Điểm Kết nằm ngay phía trên của Game Đằng Đạt, tuy rằng Bùi Khiêm chỉ cần đi thang máy thêm hai tầng nữa là có thể tới, thế nhưng quả thực đã rất lâu rồi hắn không tới Điểm Kết để xem thử tình hình.
Bởi vì thực sự không có gì để xem hết.
Mặc dù trang web văn học mạng Điểm Kết cũng kiếm ra tiền, thế nhưng so với các ngành khác thì không nhiều lắm, hơn nữa nó cũng rất ổn định, sẽ không có chuyện thu nhập bỗng nhiên tăng đột biến.
Bùi Khiêm luôn cảm thấy bộ phận trang web văn học mạng Điểm Kết này không gần gũi với các ngành khác, luôn ở trong trạng thái kiểu “gân gà ăn thì vô vị, bỏ thì tiếc của”, do đó mấy tháng qua hắn hoàn toàn bỏ mặc, không thèm hỏi han.
Thế nhưng sáng nay khi nhìn thấy số liệu doanh thu của trang web văn học mạng Điểm Kết tăng đều đặn, Bùi Khiêm lại sinh lòng cảnh giác, cảm thấy không thể tiếp tục bỏ mặc như thế được.
Tiện lúc đang rảnh tay, hắn có thể sắp xếp lại một chút.
Bùi Khiêm đến bộ phận trang web văn học mạng Điểm Kết, trước tiên đưa mắt quan sát trạng thái làm việc của tất cả mọi người.
Ừm, cũng được, ít nhất là tốt hơn Game Đằng Đạt.
Trước đó khi hắn đến bộ phận Game Đằng Đạt, tất cả mọi người đều đang tập trung cao độ nhìn chằm chằm vào màn hình, người thì gõ phím thật nhanh bằng hai tay, người thì nhíu mày vắt óc suy nghĩ, có vẻ như ai nấy đều đang chăm chỉ làm việc.
Thế nhưng bên phía trang web văn học mạng Điểm Kết, trạng thái làm việc của mọi người thoải mái hơn nhiều, một số người đang cầm điện thoại đọc tiểu thuyết, một số khác lại đang xem các số liệu trên trang web một cách vô nghĩa, nói tóm lại, ai nấy đều trong trạng thái tương đối thả lỏng.
Tuy rằng không có dấu hiệu lười biếng một cách rõ ràng, thế nhưng hiển nhiên đã tốt hơn hẳn so với trạng thái làm việc bên phía Game Đằng Đạt, điều này khiến Bùi Khiêm cảm thấy được an ủi.
Khi nhìn thấy tổng giám đốc Bùi, tổng biên tập của trang web văn học mạng Điểm Kết ở thời điểm hiện tại là Chu Hưng An vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Tổng giám đốc Bùi, sao ngươi lại tới đây?”
Chu Hưng An hơi ngạc nhiên, bởi vì cả một năm trời tổng giám đốc Bùi hoàn toàn không đến bộ phận trang web văn học mạng Điểm Kết để kiểm tra công việc cũng như không đưa ra rất kỳ chỉ thị hay ý kiến nào cho trang web văn học mạng Điểm Kết.
Rất nhiều nhân viên đều cho rằng tổng giám đốc Bùi đã quên trang web văn học mạng Điểm Kết rồi.
Thế nhưng sự xuất hiện của tổng giám đốc Bùi vào thời điểm này chính là minh chứng cho việc hắn vẫn chưa quên trang web văn học mạng Điểm Kết!
Điều này khiến Chu Hưng An khá vui mừng.
Bùi Khiêm mỉm cười: “Không có gì, tiện đường nên ghé qua xem một chút, Mã Nhất Quần đâu?”
Chu Hưng An nói: “Ở trong phòng làm việc.”
Bùi Khiêm gật đầu, tới phòng làm việc của Mã Nhất Quần rồi khẽ gõ cửa.
Mà Nhất Quần thấy tổng giám đốc Bùi tới thì cũng cực kỳ ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Bùi, sao ngươi lại tới đây? Mời ngồi.”
Bùi Khiêm ngồi xuống ghế sô pha trong văn phòng.
Mã Nhất Quần rót trà: “Tổng giám đốc Bùi, hôm nay ngươi đặc biệt tới đây là vì có việc gì cần sắp xếp sao?”
Bùi Khiêm vừa uống trà vừa chậm rãi nói: “Ta nhớ hình như đã rất lâu rồi không tới đây, cho nên tiện ghé vào xem thử một chút. Tình hình hiện tại của trang web thế nào rồi? Lớp học tập kia vẫn còn tiếp tục tổ chức chứ?”
Mã Nhất Quần thành thật trả lời: “Tình hình hiện tại của trang web rất tốt, doanh thu cũng tăng trưởng ổn định, đặc biệt là số lượng tác giả ngày càng tăng lên.”
“Trên trang web xuất hiện một loạt sách hot, lượt đăng ký của những cuốn sách hàng đầu này không ngừng tăng lên. Ngoài ra, chúng ta còn chia tiền hoa hồng cho tác giả nhiều hơn các trang web khác, cho nên càng ngày càng được giới tác giả hoan nghênh.”
“Hơn nữa, trang web của chúng ta chưa bao giờ nợ tiền hay trừ tiền bản thảo mà không có lý do, mọi số liệu đều được công khai minh bạch, đây cũng là một ưu thế lớn của chúng ta.”
“Không ít tác giả đến trang web của chúng ta thử bán sách, kết quả là danh tiếng của trang web chúng ta trong giới cũng càng ngày càng tốt lên!”
“Lớp học bồi dưỡng tác giả mạng vẫn đang diễn ra, hơn nữa hiệu quả cũng được thể hiện rõ rệt. Hiện tại, danh sách lớp đào tạo không còn là tự nguyện đăng ký nữa, bởi vì tất cả mọi người đều muốn tham gia, mà số chỗ thì lại không đủ. Chúng ta chỉ có thể lựa chọn những tác giả mới đạt được những thành tích nhất định, vả lại dựa trên nguyên tắc những người đã tham gia ở kỳ trước thì không thể tiếp tục tham gia kỳ sau.”
“Thế nhưng ngay cả khi như vậy, các tác giả vẫn xua như xua vịt, độc giả cũng ngày ngày kêu gào đưa tác giả mà bọn họ theo dõi tới lớp học rồi đóng cửa phòng tối để bọn họ nghiêm túc chăm chỉ cập nhật.”
“Bất kể là tác giả viết chậm, không có cảm hứng hay thiếu kỹ năng viết thì sau khi đến với lớp học tập đều sẽ có sự tiến bộ và cải thiện rõ rệt! Một khi bầu không khí như vậy được hình thành, cộng thêm mô hình cái cũ mang đến cái mới, lớp học tập đã bồi dưỡng hàng loạt các tác giả ưu tú cho trang web, từ đó nội dung tiểu thuyết trên trang web cũng tự nhiên trở nên ngày càng phong phú hơn, ngày càng đặc sắc hơn.”
Bùi Khiêm uống trà, càng nghe lại càng sầu não.
Nghe có vẻ như tình hình cực kỳ không ổn rồi!
Hiển nhiên, trang web văn học mạng Điểm Kết đã tiến vào một vòng tuần hoàn phát triển ổn định, thu nhập của tác giả cũng ngày một được cải thiện, sự nhiệt tình trong công việc của bọn họ được kích thích, kỹ năng viết cũng tiến bộ dưới sự giúp đỡ của nhiều tác giả khác. Đồng thời, bởi vì số lượng tác phẩm hay càng ngày càng nhiều, cho lên mức độ gắn bó của độc giả với trang web cũng ngày một tăng lên.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!