“Đến rồi, đến rồi!”
“Tổng giám đốc Bùi, bên này!”
Hoàng Tư Bác đứng dậy, vẫy tay với Bùi Khiêm.
Bùi Khiêm lập tức nói với nhân viên phục vụ: “Còn chờ gì nữa? Mau mang hết rượu và đồ ăn ngon lên đi chứ? Lựa chọn món đắt nhất, nhanh lên.”
Sau đó, hắn ngồi xuống bàn của đám người Chu Tiểu Sách.
Mãi đến bây giờ, Bùi Khiêm mới gặp những người này trong đoàn làm phim.
Sau khi nhìn quanh một lượt, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Lộ Tri Diêu.
Được rồi, quả nhiên lại có Lộ Tri Diêu.
Bùi Khiêm đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc này, dù sao thì Lộ Tri Diêu cũng có mối quan hệ thân thiết với phòng làm việc Phi Hoàng, mọi người đã từng cùng nhau hợp tác vui vẻ, bây giờ lại hợp tác cũng là chuyện đương nhiên.
Trước đây khi nói đến vấn đề diễn viên, yêu cầu của Bùi Khiêm là chỉ mời một nam diễn viên chính, những người khác chỉ có thể là vai phụ, mà diễn viên chính là ai cũng được, không quan trọng có danh tiếng hay không, thế nhưng biểu cảm tuyệt đối không được quá nhiều.
Tuy rằng kỹ năng diễn xuất của Lộ Tri Diêu rất tốt, thế nhưng không được biểu cảm, làm sao hắn có thể phát huy được kỹ năng diễn xuất đây?
Bởi vậy, Bùi Khiêm cũng không tức giận mà thẳng thắn chấp nhận.
Hắn hy vọng tốt nhất đến lúc đó bộ phim điện ảnh flop chết, lỗ sặc máu, Lộ Tri Diêu quay trở lại làm “thuốc độc phòng vé”, cắt đứt khả năng hợp tác trong tương lai của mọi người, nói lời tạm biệt đường ai nấy đi!
Sau khi mọi người hàn huyên xã giao vài câu, nhân viên phục vụ bắt đầu lần lượt lên món.
Bùi Khiêm lại nhìn quanh một lượt, đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Không đúng, sao mà chỉ có một mình Lộ Tri Diêu? Những diễn viên khác đâu?
Trước đó, yêu cầu mà Bùi Khiêm đưa ra cho Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách là chỉ cần một diễn viên chính, những người còn lại chỉ có thể là diễn viên phụ.
Diễn viên phụ đâu?
Có khi nào bởi vì là diễn viên phụ, cho nên không thèm quan tâm đến chuyện ăn uống của người ta không?
Làm như vậy quá kỳ lạ! Không phù hợp với tinh thần Đằng Đạt!
Bùi Khiêm nghiêm túc nhìn Hoàng Tư Bác: “Những diễn viên phụ khác sao không tới? Nếu đã là tiệc mừng, nhất định không thể để thiếu ai được!”
Hoàng Tư Bác sửng sốt, sau đó vội vàng giải thích: “Ờm, tổng giám đốc Bùi, người của đoàn làm phim đều đã đến, ngay cả chân chạy vặt trong đoàn cũng đã tới rồi.”
“Không có diễn viên phụ là bởi vì bọn ta không hề thuê diễn viên phụ, diễn viên duy nhất ở đây chỉ có một mình Lộ Tri Diêu.”
Bùi Khiêm: “?”
Không ngờ Hoàng Tư Bác còn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ trên cả mong đợi?
Yêu cầu mà Bùi Khiêm đưa ra cho bọn họ chính là chỉ cần một diễn viên chính, những người khác đều là diễn viên phụ.
Kết quả là Hoàng Tư Bác lược bỏ luôn cả diễn viên phụ!
Chẳng lẽ từ đầu đến cuối của bộ phim này chỉ có Lộ Tri Diêu diễn một mình sao?
Nghe thì có vẻ cực kỳ vô lý, rất có khả năng gây đột tử phòng vé!
Bùi Khiêm giơ ngón tay cái lên: “Rất tốt! Làm hay lắm!”
Hoàng Tư Bác và Chu Tiểu Sách nhìn nhau cười, cả hai đều nhìn thấy vẻ tự hào trong ánh mắt đối phương.
Tổng giám đốc Bùi quả nhiên không hổ danh là tổng giám đốc Bùi, nháy mắt đã nhìn ra được sự đặc sắc trong “kịch bản phim một người” của bọn ta, cho nên mới khen ngợi như vậy.
Thật đúng là tri âm tri kỷ!
Bùi Khiêm nhìn Lộ Tri Diêu: “Trong quá trình diễn xuất ngươi cảm thấy như thế nào?”
Lộ Tri Diêu chột dạ mỉm cười: “Tổng giám đốc Bùi, nói thật thì ta cảm thấy không tốt lắm.”
“Toàn bộ quá trình đều là ta diễn một mình, quá khó!”
“Hơn nữa đạo diễn Chu còn yêu cầu không được có quá nhiều biểu cảm, cơ mặt nhất định phải ít thay đổi, ta cảm thấy bí bách đến mức suýt phát điên…”
Bùi Khiêm không khỏi vui mừng khôn xiết.
Ừm, không tệ!
Diễn một mình, hơn nữa kỹ năng diễn xuất của nhân vật chính còn không được phát huy hết, đây chắc chắn sẽ là một bộ phim dở tệ, không sai vào đâu được!
Ban đầu Bùi Khiêm còn muốn lấy kịch bản từ chỗ Chu Tiểu Sách để đọc qua, thế nhưng ngẫm lại, kịch bản của một bộ phim dở tệ thì có gì hay chứ?
Hơn nữa, phim cũng đã quay xong, gạo đã nấu thành cơm, cho dù bây giờ xem kịch bản thì cũng chẳng thể quay lại, nếu không đến lúc phim không kịp chiếu thì sẽ ảnh hưởng đến việc kết toán.
Bởi vậy, Bùi Khiêm cũng không làm khổ mình nữa, nâng ly lên: “Mấy tháng qua mọi người vất vả rồi! Hôm nay ăn uống no say, ở lại Kinh Châu chơi vui vẻ mấy ngày, chờ ngày 20 mời mọi người đến nhà hàng Vô Danh làm một bữa!”
Tất cả mọi người lập tức ồ lên hoan hô.
Nhà hàng Vô Danh nổi tiếng khó đặt bàn, mọi người bận rộn cả tháng trời chỉ để chờ bữa ăn này, sao có thể không kích động cho được?
Sau khi phim điện ảnh chính thức đóng máy, mọi người đều thư giãn, vừa thưởng thức đồ ăn ngon vừa trò chuyện cười đùa, khung cảnh vô cùng hài hòa.
…
Sau khi ăn uống no nê, Bùi Khiêm kiếm cớ có việc bận nên rời đi trước, nhưng rõ ràng người của đoàn làm phim vẫn chưa thỏa chí, một nhóm người vẫn còn đang khui rượu, vừa uống vừa tán gẫu.
Trong khi đó, Chu Tiểu Sách và Hoàng Tư Bác lại tiếp tục thảo luận về công tác hậu kỳ của “Sứ Mệnh và Lựa Chọn”.
Những nhân viên trong đoàn như cameraman hay trợ lý sản xuất đều đã có thể nghỉ ngơi, trừ khi có cảnh quay riêng lẻ cần phải quay bổ sung lại. Tuy nhiên, khâu cắt ghép và hậu kỳ vẫn còn rất nhiều vấn đề cần quan tâm, cho nên Chu Tiểu Sách và Hoàng Tư Bác không rảnh rỗi được.
Trong lúc đang thảo luận, chuông điện thoại của Hoàng Tư Bác vang lên.
Hoàng Tư Bác nhìn điện thoại, là Nhuế Vũ Thần gọi tới.
“Hả?”
Hoàng Tư Bác hơi ngạc nhiên, bởi vì công việc thường ngày của hắn không liên quan gì đến Nhuế Vũ Thần.
Nhuế Vũ Thần phụ trách Takeaway Netfish, hắn gọi điện thoại cho mình làm gì nhỉ? Chẳng lẽ là Nhuế Vũ Thần muốn quảng cáo Takeaway Netfish trong phim?
Hoàng Tư Bác nghi ngờ nhấc máy trả lời.
Sau khi xã giao vài ba câu, Nhuế Vũ Thần nói rõ mục đích: “Anh Hoàng, là như này. Ngươi có biết trước đó tổng giám Bùi đã mua lại một công ty tên là Cô Gái Mì Lạnh không? Mấy ngày trước ta đã nói chuyện với người phụ trách bên đó, biết được bọn họ muốn quay một bộ phim tài liệu về ẩm thực đường phố.”