Bùi Khiêm rót cho Trương Á Huy chén trà, sau đó nói: “Thật ra Chợ Ăn Vặt này, trước mắt chỉ là một khái niệm tương đối mơ hồ, cụ thể đi vào triển khai như thế nào, còn phải nhờ ngươi cân nhắc tỉ mỉ.”
“Không cần lo lắng phương diện tài chính, cho ngươi một triệu trước từ từ tiêu, nếu không đủ thì có thể xin tiếp, mấu chốt là phải có sức hấp dẫn đối với các chủ sạp hàng!”
“Yêu cầu khác à.....”
“Chợ Ăn Vặt nhất định phải ở đất Kinh Châu, hơn nữa các chủ sạp hàng gia nhập dự án này đều phải chịu sự giám sát thống nhất, cam kết vấn đề vệ sinh và an toàn thực phẩm, nguyên liệu nấu ăn thống nhất mua, Chợ Ăn Vặt phải có nhân viên công tác chuyên môn thực hiện quản lý nhất quán.....”
Bùi Khiêm nói sơ qua ý kiến của mình.
Trên mặt Trương Á Huy lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Chỉ những yêu cầu này sao?”
Từ những gì tổng giám đốc Bùi nói, điều kiện này quả thực tốt cho một bên!
Phương diện tài chính cực kỳ dồi dào, cũng không có yêu cầu công trạng gì, vị trí chỉ cần ở Kinh Châu là được, cụ thể mở ở đâu cũng không hạn chế. Về phần giảm sát thống nhất, vấn đề vệ sinh và an toàn thực phẩm v.v...., đây đều là những điều cơ bản nhất, cho dù tổng giám đốc Bùi không nói, Trương Á Huy cũng sẽ chú ý.
Sau đó thì không có yêu cầu khác nữa hả?
Tự do dữ vậy à!
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi còn muốn yêu cầu gì không?”
Trương Á Huy nói: “Thí dụ như... vị trí của Chợ Ăn Vặt này là ở khu náo nhiệt, hay là chỗ hơi hẻo lánh một chút? Có cần gần sản nghiệp khác của Đằng Đạt hay không? Nếu trang trí thì muốn chọn phong cách gì? Thời gian buôn bán của các chủ sạp hàng sắp xếp như thế nào? Mấy chuyện này cũng do ta quyết định sao?”
Bùi Khiêm suy nghĩ một chút.
Hắn vốn muốn nói để tự Trương Á Huy định là được rồi, dù sao hắn cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với Chợ Ăn Vặt, kiếm tiền thì Bùi Khiêm cũng là tùy duyên, chỉ là vì danh chính ngôn thuận cướp người bên phía Cô Gái Mì Lạnh mà thôi.
Bùi Khiêm cảm thấy cũng không cần tốn quá nhiều tế bào não để xác định những chi tiết này.
Nhưng mà nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên nói một chút với Trương Á Huy.
Dù sao người ta có câu, tinh thông làm việc nằm ở siêng năng bị phân tâm sẽ không đạt được kết quả, học thành do suy nghĩ sẽ bị hủy hoại bởi vì tùy ý, trước đó rất nhiều lần xảy ra vấn đề đều là bởi vì bản thân quá buông lỏng, thêm mấy tầng bảo hiểm cũng không sao.
Bùi Khiêm cân nhắc qua về mấy vấn đề mà Trương Á Huy đưa ra.
Vị trí của Chợ Ăn Vặt nhất định không thể ở khu náo nhiệt, bởi vì tay nghề của chủ sạp hàng ăn vặt cũng không tệ, một khoản tiền như vậy đập vào thì môi trường ăn uống nhất định sẽ rất tốt, mở ở khu náo nhiệt, khách hàng đều là đám người năng lực tiêu phí khá mạnh, nhất định sẽ kiếm rất nhiều tiền.
Nhưng nơi hẻo lánh một chút hình như cũng không thỏa, bởi vì nơi hẻo lánh giá cả rẻ, lỡ như Chợ Ăn Vặt hot lên có thể tạo thành giá đất xung quanh leo thang, tất cả sản nghiệp xung quanh đều được lợi, không gian phát triển quá lớn.
Nhưng chắc chắn cũng không thể gần sản nghiệp khác của Đằng Đạt, nếu nó vừa khéo ở gần nhà hàng Vô Danh, vậy nhất định sẽ biến thành một con phố ẩm thực, thực khách cả nước đều sẽ chạy tới; hoặc là ở chung cư Sloth, gần quán cà phê Internet Netfish, một đám người trẻ tuổi chơi game xong sẽ thuận tiện đi qua ăn vặt.....
Thế thì cũng không tốt lắm.
Còn về phần phong cách trang trí, chắc chắn là càng không khớp với chủ đề của quán càng tốt; thời gian buôn bán chắc chắn là càng tùy ý càng tốt.
Bùi Khiêm nói: “Địa điểm không cần ở khu náo nhiệt, nhưng cũng không cần quá hẻo lánh.”
“Xung quanh cũng không cần gần sản nghiệp của Đằng Đạt.”
“Phong cách trang trí nhất định phải xa hoa, theo xu hướng, đáng kinh ngạc, phân biệt rõ ràng với khái niệm ‘sạp hàng rong’ này.”
“Thời gian buôn bán áp dụng cơ chế làm việc linh động, thời gian buôn bán không cần quá hạn chế, cho các chủ sạp hàng sự tự do hết mức có thể.”
“Chỉ những yêu cầu này, cái khác không có.”
Trương Á Huy lộ ra một biểu cảm mờ mịt.
Đây mà là yêu cầu à?
Nhưng hắn cũng đã sớm nghe nói phong cách làm việc của tổng giám đốc Bùi, cho nên cũng không quá bất ngờ, chỉ có thể yên lặng ghi nhớ tất cả những yêu cầu này.
“À..... tổng giám đốc Bùi, ta đi chuẩn bị nhé?” Trương Á Huy nói.
Bùi Khiêm gật gật đầu: “Ừm, đi đi!”
…
Bước ra khỏi tòa nhà Thần Hoa Hào Cảnh, Trương Á Huy vẫn cảm thấy có chút mơ hồ.
Trước khi Tết âm lịch, hắn vẫn là một chủ sạp hàng bình thường, mỗi ngày đi sớm về tối làm mì lạnh nướng, kiếm tiền vất vả một chút. Kết quả bởi vì tham gia một cuộc thi ẩm thực đường phố, đầu tiên hắn được giám đốc Tề của Cô Gái Mì Lạnh nhìn trúng, được phụ trách phòng thí nghiệm ẩm thực và phim tài liệu tuyên truyền, sau đó tổng giám đốc Bùi nhìn trúng, trực tiếp phụ trách hạng mục Chợ Ăn Vặt.
Chỉ có thể nói, được mất của cuộc đời thật sự rất kích thích!
Hiện tại, trên tay hắn có nguồn tài chính lớn do tổng giám đốc Bùi cung cấp, lại cảm thấy vô cùng mê mang, không biết Chợ Ăn Vặt này phải làm thành như thế nào mới có thể phù hợp với yêu cầu của tổng giám đốc Bùi.
Bây giờ bản thân vẫn chỉ là một tư lệnh cô độc, chỉ có thể suy nghĩ kỹ hơn rồi bàn sau.
Nhưng mà hắn vừa mới chuẩn bị rời đi thì lại nhìn thấy một chiếc xe taxi dừng ở trước cửa tòa nhà Thần Hoa Hào Cảnh, trên xe vừa vặn là Lương Khinh Phàm và Bao Húc.
Trương Á Huy trước mắt sáng ngời: “Ngươi không là nhà thiết kế Lương sao? Trước kia ta từng gặp ngươi trong lúc xem video tuyên truyền của chung cư Sloth!”
Lương Khinh Phàm gật đầu: “Ngươi là.....”
Trương Á Huy nói: “Ta tên Trương Á Huy, hiện tại phụ trách dự án ‘Chợ Ăn Vặt’ mà tổng giám đốc Bùi vừa triển khai.....”
Trương Á Huy rất vui vẻ, nhanh chóng giới thiệu một lượt toàn bộ sự việc nguyên nhân bản thân đến đây.