Nghe đến đây, hai mắt Bùi Khiêm sáng lên.
Chẳng lẽ kế hoạch của mình có hiệu quả rồi?
Trước đó, ý tưởng của Bùi Khiêm là để Lâm Vãn thực hiện thêm vài dự án của Game Thương Dương, tích lũy chút kinh nghiệm, như vậy khi lão gia tử nhìn thấy thành tựu của Lâm Vãn sẽ cho rằng nàng đã có thể tự mình đảm đương một phía, nói không chừng sẽ bảo nàng quay trở về?
Nghĩ đến đây, Bùi Khiêm mong đợi nói: “Thế thì, Lâm Vãn cũng rèn luyện được kha khá rồi, đến lúc quay trở về rồi nhỉ?”
Lâm Thường sửng sốt: “Quay trở về? Không không không. Ý của lão gia tử là, hy vọng bên phía Thần Hoa có thể đầu tư cho Game Thương Dương.”
“Làm như vậy, mối quan hệ giữa A Vãn và gia đình cũng có thể dịu đi đôi chút, sau này có khả năng nàng cũng sẽ về thăm nhà nhiều hơn.”
Bùi Khiêm vốn đang vui mừng gỡ con cua lớn, nghe đến đây thì không khỏi sững sờ, bàn tay đang định bóc mai cua cũng dừng lại.
Cái quái gì vậy?
Muốn đầu tư cho Game Thương Dương?
Mau cút đi!
Bùi Khiêm rất cạn lời, đám người các ngươi tới để chọc ta đúng không?
Không đưa Lâm Vãn đi thì cũng thôi đi, lại còn muốn đầu tư thêm tiền cho ta?
Bùi Khiêm lập tức bỏ con cua xuống: “Không được!”
Lâm Thường ngây ra: “Tại sao lại không được?”
Bùi Khiêm hắng giọng hai tiếng: “Ta có một kiến nghị tốt hơn.”
“Ngươi xem, Lâm Vãn đã đạt được thành tựu rất tốt trong lĩnh vực game, có thể tự mình đảm đương một phía, lúc này giúp ngươi gánh vác thêm một công việc chẳng phải là rất thích hợp hay sao?”
“Tập đoàn Thần Hoa làm ăn lớn, ta thấy rằng lão gia tử hoàn toàn có thể bỏ ra một số tiền lớn để thành lập một bộ phận game tại Thần Hoa!”
“Làm như vậy, Lâm Vãn vừa có thể thực hiện được ước mơ của mình, mục đích để Lâm Vãn kế thừa gia nghiệp của lão gia tử cũng đạt được, tập đoàn Thần Hoa còn có thể nhân cơ hội mở rộng địa bàn kinh doanh, một mũi tên trúng ba đích, tại sao lại không làm?”
Bùi Khiêm cảm thấy những gì hắn nói hợp lý đến mức ngay cả bản thân cũng sắp bị thuyết phục.
Lâm Thường do dự chốc lát: “Cái này… thực không dám giấu, tổng giám đốc Bùi, thực ra trước khi tới ăn cơm ta đã gặp A Vãn trước rồi.”
“A Vãn cho rằng, tuy rằng hiện tại đạt được một số thành tựu, thế nhưng phần lớn công lao lại không thuộc về nàng. Một mặt là phương hướng chung mà ngươi đặt ra tương đối quan trọng, mặt khác là cấp dưới của nàng đồng tâm hiệp lực cùng nhau làm việc, nàng chỉ đóng vai trò điều phối mà thôi.”
“Do đó, nếu để A Vãn quay trở về tự mình phụ trách bộ phận game của Thần Hoa, có lẽ nàng sẽ từ chối…”
Bùi Khiêm: “…”
Con người Lâm Vãn cái gì cũng tốt, vấn đề duy nhất là nàng quá thiếu tự tin!
Rõ ràng đó đều là công lao của chính Lâm Vãn, thế nhưng kết quả là nàng lại cứ khăng khăng đẩy hết cho tổng giám đốc Bùi, rất quá đáng!
Hai người rơi vào khung cảnh im lặng đến mức khó xử.
Thế nhưng hiển nhiên Bùi Khiêm cũng không muốn bỏ cuộc như vậy, thái độ của lão gia tử không dễ dàng gì mới buông lơi, không nhân cơ hội này tiễn A Vãn về thì còn phải đợi đến lúc nào nữa?
Lâm Vãn ở lại Game Thương Dương ngày nào, nguy hiểm lại càng tăng lên!
Bùi Khiêm nhanh chóng động não, chẳng mấy chốc đã nghĩ ra một giải pháp hay tuyệt cú mèo.
“Tổng giám đốc Lâm, ta có ý tưởng này.”
“Tập đoàn Thần Hoa và tập đoàn Đằng Đạt thiết lập mối quan hệ hợp tác chiến lược.”
“Tập đoàn Thần Hoa thành lập bộ phận game, Lâm Vãn quay trở về phụ trách, bộ phận game Thần Hoa và Game Thương Dương cùng nhau hợp tác nghiên cứu và phát triển một tựa game. Nếu như tựa game phát triển thành công, hai bên sẽ chia tiền lợi nhuận; nếu như thất bại, hai bên sẽ cùng nhau gánh chịu tổn thất.”
“Ngươi thấy thế nào?”
Lâm Thường sững sờ: “Ờm… nghe có vẻ cũng được, mấu chốt là liệu rằng A Vãn có đồng ý hay không? Nàng lúc nào cũng cảm thấy năng lực của mình không đủ, không yên tâm khi bản thân một mình phụ trách một bộ phận.”
Bùi Khiêm mỉm cười: “Một mặt là hợp tác với Game Thương Dương, nàng không phải chiến đấu một mình, có thể kiểm soát được rủi ro; mặt khác, ta cũng có thể dùng cái tình cái lý để lay chuyển nàng.”
“Ta sẽ nói với Lâm Vãn, nói rằng nàng đã phụ trách Game Thương Dương trong một thời gian dài, đã đến lúc để cho Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân một vài cơ hội thăng tiến. Có lẽ nàng sẽ hiểu thôi.”
Bùi Khiêm không khỏi khâm phục chính bản thân mình.
Kế hoạch này quá hoàn hảo!
Hiện tại Lâm Vãn không muốn rời đi, chủ yếu là bởi vì nàng cảm thấy thực lực của bản thân vẫn chưa đủ, lo lắng tương đối nhiều. Thế nhưng nếu như có thể tiếp tục hợp tác với Game Thương Dương, có lẽ nỗi lo lắng của nàng sẽ được xua tan bớt phần nào.
Hơn nữa, nếu cứ để Lâm Vãn làm người phụ trách của Game Thương Dương, Diệp Chi Chu và Vương Hiểu Tân sẽ không có cơ hội thăng tiến, có lẽ nàng sẽ hiểu cho lý do khuyên nàng lùi bước để nhường lại cơ hội cho thế hệ trẻ tuổi.
Điều quan trọng hơn cả là, đối với Bùi Khiêm mà nói, đây chính là chuyện một mũi tên trúng ba đích!
Đầu tiên, Lâm Vãn đi rồi, Game Thương Dương thay đổi người phụ trách, rủi ro kiếm được tiền cũng giảm xuống, bất kể là giảm bao nhiêu, 1% cũng là giảm.
Thứ hai, nếu như tựa game mà bộ phận game của Thần Hoa đồng hợp tác nghiên cứu phát triển cùng với Game Thương Dương kiếm được tiền, nó sẽ hoàn toàn chặt đứt ý định quay trở lại Đằng Đạt của Lâm Vãn, để nàng yêu tâm ở lại bên lão gia tử, kế thừa gia nghiệp.
Cuối cùng, nếu như tựa game này lỗ tiền, thế thì đương nhiên lại càng tốt! Đây chính là điều mà Bùi Khiêm muốn mà không được!
Lâm Thường chợt hiểu ra rồi gật đầu: “Nếu như vậy, có lẽ thật sự có thể thuyết phục được A Vãn!”
“Thế nhưng…”
“Tổng giám đốc Bùi, làm như vậy đối với ngươi mà nói thì quá thiệt, bản thân ta cũng cảm thấy rất có lỗi!”