Trần Vũ Phong muốn nói nhưng không nói được, do dự một hồi mà miễn cưỡng gật đầu: “Được thôi tổng giám đốc Bùi, ta cứ theo vậy mà làm vậy.”
...
Trần Vũ Phong miễn cưỡng rời đi, một hồi lâu sau bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Người đến lần này là trợ lý Tân.
“Tổng giám đốc Bùi, đây là những người ứng tuyển thích hợp cho người phụ trách bộ phận kinh doanh mà ta đã tìm được, người xem qua.”
Trợ lý Tân mang đến một tập tài liệu, bên trong là một số CV.
Sau khi đưa tài liệu qua, nàng còn bổ sung thêm một: “Yêu cầu trước đó của ngươi khá mơ hồ, không có phương hướng rõ ràng cụ thể, cho nên những người ta tìm được cũng khá đa dạng.”
“Nếu như cảm thấy không vừa ý, ngươi có thể thêm một điều kiện sàng lọc, ta đi tìm thêm một lần nữa.”
Bùi Khiêm không đáp lại ngay mà nhận lấy những bản CV này trước để xem sơ qua.
Trước đó khi yêu cầu trợ ký Tân tìm người, quả thật Bùi Khiêm không đưa ra tiêu chuẩn quá rõ ràng.
Thật ra tiêu chuẩn thì có đấy, chẳng qua không thể nói rõ được.
Trên cơ bản thì những bản CV này đều là những nhà kinh doanh ưu tú, kinh nghiệm phong phú có, kinh nghiệm tương đối thiếu cũng có; tài ăn nói cũng có, tính cách phù hợp với công việc kinh doanh cũng có...
Bùi Khiêm xem qua hết một lượt, không vừa ý ai hết.
Nguyên nhân là vì dường như những người này hơi quá xuất sắc!
Cho dù là trợ lý Tân tìm được người có lý lịch tầm thường nhất, năng lực tệ nhất, cũng đã vượt qua giới hạn mà Bùi Khiêm cho rằng bản thân mình có thể chấp nhận được.
Hơn nữa, theo quan điểm của trợ lý Tân, những người có lý lịch tương đối tầm thường này đều là một số bạn trẻ mới bộc lộ tài năng, mà người trẻ tuổi luôn luôn hiếu thắng, có thể phá cách không giới hạn.
Bùi Khiêm để những CV này sang một bên, suy nghĩ một chút.
“Thôi vậy, ngươi đi làm việc của ngươi trước đi, ta suy nghĩ thêm một chút nữa.”
Trợ lý Tân cũng không hỏi gì thêm, chỉ gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc Bùi, nếu như có gì thay đổi thì có thể tìm ta bất cứ lúc nào.”
Sau khi trợ lý Tân rời đi, Bùi Khiêm lại một lần nữa cầm những bản CV lên xem.
Ừm, đúng là vẫn không được!
Nhân tài cho bộ phận kinh doanh này, rốt cuộc nên đi đâu để tìm đây?
Chạy theo quy trình của tuyển dụng chắc chắn là không được, để trợ lý Tân chọn ra một trong những người ứng tuyển thì kiểu gì cũng quá xuất sắc, người được chọn kém nhất thì cũng đã vượt quá giới hạn đủ để tổng giám đốc Bùi có thể chấp nhận được.
“Xem ra vẫn là đích thân ta ra tay rồi.”
Tổng giám đốc Bùi cảm thấy rằng, sự việc này vẫn không thể trông chờ vào người ngoài.
Hắn lại lật đi lật lại báo cáo công việc dạo gần đây của các bộ phận, sau đó đứng dậy rời khỏi văn phòng làm việc, chuẩn bị ra ngoài để tìm vận may.
...
Rời khỏi Thần Hoa Hào Cảnh, Bùi Khiêm hướng về con đường có dòng người tương đối tấp nập.
Sắp đến buổi chiều, lượng người xung quanh cũng dần dần nhiều lên.
Tầm mắt của Bùi Khiêm quét qua những cửa hàng dọc hai bên đường, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy cửa hàng của tập đoàn Household.
“Gặp vận may ở đây thì sao?”
“Nhưng mà những người đại diện trong cửa hàng này chắc đa số đều bị đồng hóa rồi, xác suất gặp được người thích hợp không cao.”
“Huống chi giá trị quan của tập đoàn Household từ trên xuống dưới đều có vấn đề lớn, tốt nhất là thôi đi vậy.”
Bùi Khiêm còn nhớ vụ việc “phòng chứa formaldehyde” trước kia, cho nên không có chút hứng thú nào với công ty này, cho dù là bước vào hỏi thăm một câu “người đại diện có thành tích thấp nhất của các ngươi là ai” cũng lười đi hỏi.
Đi dạo tiếp thêm một vòng.
“Tìm hiểu thêm về bơi lội và tập thể hình?”
Bùi Khiêm ngước đầu lên nhìn, dường như là gần đây lại có một phòng tập mới mở, đang phát tờ rơi.
Tuy rằng gần đây đã có Thác Quản Fitness, nhưng chỉ dựa vào Thác Quản Fitness mà ăn hết tất cả các khách hàng tập thể hình thì cũng không thực tế lắm, vì thế các phòng tập nối đuôi nhau mà mở cửa.
Bùi Khiêm nhận lấy hai tờ rơi để bày tỏ sự ủng hộ, hy vọng những phòng tập này có thể làm ăn phát đạt, sớm ngày đánh bại Thác Quản Fitness.
Đang đi, hai mắt Bùi Khiêm đột nhiên sáng lên.
Bởi vì hắn phát hiện trong biển người mênh mông, có một người thanh niên đang cầm tờ rơi, dáng vẻ tay chân luống cuống, muốn phát nhưng lại không dám phát, khó lắm mới quyết định phát thì dòng người lướt qua nhau rất nhanh.
Dáng vẻ hắn giống như một cây cọc, dòng người di chuyển quanh hắn uyển chuyển như Messi và Ronaldo.
“Định mệnh mà!”
Tầm mắt của Bùi Khiêm như đã nhìn trúng thanh niên này.
Đây không phải là nhân tài mà ta muốn tìm hay sao?
Thanh niên này dáng vẻ ma chê quỷ hờn, gu thời trang ăn mặc không ưa nhìn, hơn nữa trong hành động cử chỉ tỏ ra vô cùng không tự tin, thậm chí Bùi Khiêm còn có chút hoài nghi rằng hắn có phải hơi sợ giao tiếp.
Loại người như này sao lại lên phố này phát tờ rơi, Bùi Khiêm quả thật hơi khó hiểu, chỉ có thể lý giải rằng, cuộc sống không dễ dàng mà.
Cũng có khả năng là vì những việc khác đều làm không nổi, chỉ có thể phát tờ rơi.
Bùi Khiêm vừa quan sát, vừa đến trước mặt thanh niên này.
Thanh niên này có vẻ như mới chuẩn bị xong tâm lý, những người khác đều là đi vội vội vàng vàng, chỉ e là tránh không kịp, duy chỉ có Bùi Khiêm chầm chậm mà đi đến, hơn nữa ánh mắt liếc về phía này, dường như tỏ vẻ hơi thích thú, thế là hắn lấy hết can đảm, cầm một tờ rơi và đưa cho.
“Xin chào, ngươi tham khảo phòng tập mới mở không? Làm thẻ hội viên mới được giảm mười năm phần trăm...”
Hắn chưa dứt lời, Bùi Khiêm chìa tay ra nhận lấy một tờ rơi, sau đó nói: “Ta không có hứng thú với phòng tập này, nhưng mà ta rất thích ngươi.”
“Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Học vấn ra sao?”
Người thanh niên kia sững sờ: “Năm nay... 18, tốt nghiệp trung học phổ thông.”
Bùi Khiêm khẽ gật đầu, lại hỏi tiếp: “Ta thấy tính cách ngươi hơi hướng nội, tại sao lại lựa chọn phát tờ rơi?”